Vì vậy, anh cũng chẳng quan tâm, rảo bước trên đường rồi bất chợt trong giây phút nào đó nhận thức ra được. Cái cảm giác kỳ lạ là gì nhỉ, anh nghĩ thầm trong bụng rồi bình tĩnh suy nghĩ lại mới chợt nhận ra. Không biết từ lúc nào đã có đến hai cái đuôi bám theo.
Jeong Tae Ui một hơi uống sạch hết chỗ nước cam còn lại, dùng miệng ngậm lấy chiếc ống hút đưa ra khỏi chiếc cốc trống rỗng, vừa đung đưa nghịch chiếc ống hút vừa yên lặng suy nghĩ.
Có phải vì anh giả vờ ra sân bay để chạy trốn nên anh ta mới cử thêm một người nữa bám theo anh không nhỉ. Rõ ràng anh ta biết đó chẳng qua cũng chỉ là hình thức chứ anh thực sự không hề có ý định làm như vậy, vậy mà vẫn cử thêm một người nữa theo dõi anh làm gì chứ, cũng chẳng có tác dụng gì.
Jeong Tae Ui thở dài một hơi. Hơn nữa, cái đuôi mà anh ta mới cử đến theo dõi anh, gọi là cái đuôi cho có chứ cũng chẳng có khả năng thực sự như tên gọi của nó. Dù là tên nào đi chăng nữa, chỉ cần anh quyết tâm thì đều có thể cắt đuôi được chúng.
“Dù mình không có khả năng trốn chạy đi nơi khác nhưng anh ta làm như thế này có phải quá đáng lắm không chứ……. Dĩ nhiên mình không dại gì mà yêu cầu anh ta cử một tên có năng lực tầm cỡ có thể theo dõi mà không bị mình phát hiện ra, nhưng mà như thế này thì đúng là có hơi……”
Jeong Tae Ui vừa nhai ống hút vừa làu bàu. Sau đó thả lại ống hút vào chiếc cốc rồi vứt chúng vào thùng rác ngay kế bên băng ghế anh đang ngồi, dựng người đứng dậy.
Suy nghĩ tích cực lên nào. Biết đâu được anh ta cử thêm một người để cùng mình chơi đùa thì sao.
“ Nếu như vậy thì mình phải chơi trò gì bây giờ đây nhỉ”
Dù sao thì cũng chán lắm rồi. Anh quyết định sẽ suy nghĩ theo chiều hướng mọi thứ rồi sẽ đâu vào đó.
Jeong Tae Ui đút tay vào túi từ từ bước đi. Rồi sau đó như vẻ đang đi bộ – thực tế thì cũng là đang đi bộ nhưng – anh đi lên theo một con đường dốc bằng phẳng rồi từ từ quan sát xung quanh.
Xung quanh đây có rất nhiều người. Chỉ cần đi lên vài dãy nhà sẽ có vô số cửa hàng đồ cổ trải dài, đi qua một bên của một dãy nhà sẽ thấy một địa điểm thỉnh thoảng được dùng làm cảnh quay trong các bộ phim. Đi xuống một chút sẽ có một con đường lớn. Vì thế nên lúc trời vừa sập tối, có rất nhiều người kéo đến đây.
Với những khu vực đông người qua lại như thế này thường sẽ có đôi chút hỗn loạn. Vừa hay.
Nếu đã là người chuyên theo dõi sau lưng người khác thì chắc chắn sẽ hiểu rất rõ mọi ngóc ngách của khu vực xung quanh đây, nhưng vốn dĩ việc đuổi theo người khác là việc khó gấp mấy lần so với việc trốn chạy khỏi sự truy đuổi.
Bước chân của Jeong Tae Ui cũng dần trở nên nhanh hơn. Anh bước vào một con hẻm nhỏ ở ngay bên cạnh, đi đến cuối con hẻm rồi rẽ sang hướng khác. Dáng vẻ thì trông rất thong dong nhưng di chuyển khá nhanh đi ra con đường nơi xe cộ đang đi lại.
Anh không thể bắt được chiếc taxi nào. Nếu vậy thì đây không chỉ là một trò đùa đơn giản nữa mà đã trở thành một cuộc rượt đuổi đúng nghĩa rồi.
Băng qua con đường lớn rồi đi xuống thêm một lúc nữa là đến chợ truyền thống bình thường không hề có khách du lịch ghé đến, nó chỉ dành riêng cho những người dân bản địa sống ở nơi đây. Jeong Tae Ui vừa luồn lách đi ra khỏi khu chợ truyền thống không có gì đặc biệt kia vừa cười nhạt.
……À ha. Lại có thêm người rồi à. Vậy thì thử tìm một vị trí thích hợp xem sao.
Jeong Tae Ui vừa ngâm nga hát một cách vui vẻ, vừa quay một vòng nhìn bao quát các con đường rồi lại quay bước đi.
Có nơi lọt vào mắt anh rồi. Trên đường đi đến nơi đó, anh nhìn thấy một con đường nhỏ cũng không đến nỗi tệ, trong lúc đi lướt qua nó anh còn phân vân một hồi nhưng rồi cũng quyết định sẽ dừng lại ở chỗ kia. Bởi nếu chỉ rượt đuổi đơn thuẩn ở mức độ thoải mái như bây giờ thì đây là lựa chọn tốt nhưng giả sử cuộc rượt đuổi thực sự rơi vào trạng thái nghiêm trọng thì nơi này sẽ rất nguy hiểm. Đi qua một dãy nhà thì sẽ đến khu vực đang được sửa chữa làm mới lại. Cứ như thế, sau khi đi hết một đoạn đường, nếu anh chọn sai đường thì việc trốn chạy sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Hơn nữa nếu cứ tiếp tục như thế thì anh bắt buộc phải chạy, nhưng mà chân của Jeong Tae Ui bây giờ có muốn cũng chạy không thể nào chạy được.
“ Ừm…… Quả nhiên ở chỗ đó tốt hơn hẳn”
Lul lul, tiếng hát ngâm nga trong cổ cũng trở nên sôi động hơn. Như thể anh đang rất thoải mái.
Dù đang bị bám đuôi nhưng như thế này thật không tệ chút nào. Dĩ nhiên bản thân anh không thích có người bám đuôi theo dõi mình nhưng ít ra, không cần phải so sánh, thì nó vẫn tốt hơn nhiều việc so với việc phải ở cạnh tên Ilay kia.
Giả sử người đang đuổi theo anh ở phía sau là Ilay Riegrow thì sao nhỉ.
“…..Tại sao thỉnh thoảng bản thân mình lại có mấy cái suy nghĩ đáng sợ kia thế nhỉ…… hay là tâm mình sinh bệnh mất rồi.”
Jeong Tae Ui mấp máy đôi môi mất hút nụ cười của mình rồi lẩm bẩm.
Nếu cái đuôi kia thực sự là anh ta thì ngay từ đầu sẽ không có chuyện chơi đùa kiểu như thế này đâu. Nếu anh rơi vào hoàn cảnh Ilay Riegrow đang đuổi theo ngay trong gang tấc còn bản thân anh thì liều mạng trốn chạy thì……
“ wao….. Không được, không được. Jeong Tae Ui, tại sao thỉnh thoảng mày cứ có mấy cái suy nghĩ này thế hả.”
Jeong Tae Ui cắn mạnh đến mức môi anh cũng trở nên trắng bệch. Suy nghĩ đó mới chỉ hiện lên trong đầu thôi mà cả người anh đã sởn cả gai ốc rồi. Không khác gì chuyện kinh dị. Nếu thật là như vậy thì ngay từ giây phút anh ta bắt lấy vai anh, không biết chừng anh sẽ lên cơn nhồi máu cơ tim mà từ giả cõi trần mất. Nghĩ mới thấy, lúc chạm mặt với tên đó trong rừng cây bạch dương, chỉ mỗi chuyện không ngất đi thôi cũng đủ khiến anh thấy phải khen ngợi bản thân mình vì là một người quá gan dạ và dũng cảm rồi.
Jeong Tae Ui xoa cánh tay đang tê lạnh đi của mình, cho dù mùa này thời tiết rất nóng.
Trong lúc xoa cánh tay, anh cũng đã đến nói nhìn thấy lúc nảy. Đó là một cây cầu vượt cao khoảng một tầng rưỡi.
Cây cầu vượt nằm phía trên các con ngõ nhỏ hẹp trải dài như mạng nhện, nhỏ và thấp hơn so với các cây câu cầu vượt của các tuyến đường chính thông thường. Tuy nhiên, việc nhảy xuống phía dưới với độ cao này là một việc quá sức.
Jeong Tae Ui đặt tay lên lan can của cây cầu, cứ thế yên lặng nhìn xuống bên dưới. Bước chân đuổi theo ở phía sau cũng vì thế mà chậm dần. Có lẽ là họ nghĩ rằng khí sắc của Jeong Tae Ui bây giờ sẽ khác so với lúc bình thường nên ánh nhìn cũng vì thế mà chăm chú hơn, mà tên kia cũng không bước quá khoảng cách đã được định sẵn mà chỉ đứng yên đó cố gắng nhìn mà thôi.
“ Nếu phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào thì phải đuổi đến ngay lập tức rồi túm lấy gáy mà lôi đi liền đi chứ, mấy cái người này……”
Jeong Tae Ui nhìn xuống một con hẻm tối om, tự lẩm nhẩm trong miệng.
Anh liếc nhìn xung quanh. Cách đó mấy bước chân có một cục đá kích thước cũng khá vừa vặn. Cầm lên cũng khá nặng tay. Có vẻ như là mảnh vỡ của một cục gạch, viên đá to bằng bàn tay, chừng đấy thôi chắc cũng đủ bắt được người rồi.
Phía dưới mái nhà của một ngôi nhà nằm ngay phía dưới cầu một khoảng có một cái then chốt như là một cái ống khói đang chìa ra. Jeong Tae Ui ném cục đá trong tay lên xuống một lần rồi ném mạnh nó vào chiếc then chốt kia. Keng! Một âm thanh khá đanh vang lên, cục đá cũng vỡ ra làm hai ba mảnh rồi rơi tuột xuống dưới. Then chốt vẫn còn nguyên trạng không hề có chút vết sức mẻ nào.
“ Ô kê…… nếu rơi xuống từ độ cao này thì…… chắc là cũng chỉ bị thương nhẹ chứ cũng không chết được đâu.”
‘Nếu có bị thương trong lúc chơi đùa thì chắc chắn cũng chỉ có bản thân mình chịu uỷ khất thôi’, anh nói thầm trong miệng, xoay mạnh cổ tay, rồi hít thật sâu hai lần.
Vào giây sau đó, Jeong Tae Ui nhìn về nơi nào đó đang có ánh mắt hướng nhìn về phía mình mỉm cười thật tươi, vẫy tay chào một lần. Đồng thời nhảy mạnh ra khỏi lan can, thân thể cứ thế rơi xuống phía dưới cầu vượt.
Hình như anh nghe thấy tiếng hét vang lên từ đằng xa. Các bức tường kiến trúc nhanh chóng hiện ra trước mắt, khoảng cách với mặt đất ngày càng gần hơn. Khi rơi được khoảng một nửa, anh dùng hai tay ôm vào cái then chốt lúc nảy một cách chính xác. Nếu mà lỡ bị tuột tay hay là không bắt được thì chắc phải sẵn sàng chuẩn bị tâm lý gãy mất một chân thôi.
“-….!!”
Vừa nhảy từ trên cao xuống, vừa giữ thể trọng để bám vào một khối sắt ngắn củn ở ngay lưng chừng như thế này là một việc không hề đơn giản tí nào. Trong lúc nhảy xuống, gia tốc của toàn bộ cơ thể đều dồn hết vào 2 tay.
Jeong Tae Ui chậc lưỡi, mặt mũi cũng nhăn nhó cả lên. Trơn thật, một tay anh bắt lấy then chốt nhưng mà thật sự nó rất trơn. Anh nhanh chóng đổi thành tay kia. Dùng tay kia làm điểm trụ, rồi sau đó lại dùng bàn tay đang trơn kia của mình nắm lại vào then chốt. Cả người chao đảo, cơ thể cũng run lên.