Nhưng mà, những lời mà Eli nói ra từ lúc bắt đầu câu chuyện đến bây giờ, dù ít dù nhiều gì thì cũng vẫn khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ. Cùng lúc đó, Jeong Taeui cũng đã nhận thấy được đây là từ khóa quan trọng nhất. Tuy rằng việc nghe ngóng trước ý đồ của người khác là một cách mà hầu hết mọi người thường hay sử dụng, thế nhưng Jeong Taeui lại không nghĩ là người đàn ông này sẽ làm theo cách đó. Anh ta cho rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến mong muốn của Jeong Taeui cả. Một người đàn ông đích thực là phải hành động theo ý mình.
“…Thật sao. Anh muốn giúp tôi à?”
Jeong Taeui bật cười, cố ý hỏi vặn lại anh ta.
Người đàn ông này muốn đi Hồng Kông, còn Jeong Taeui lại muốn tới Châu Phi. Lẽ nào đến bây giờ anh ta mới chiều theo ý của Jeong Taeui, người mà anh ta phải tốn rất nhiều công sức mới bắt được hay sao? Trông có vẻ không giống như thế cho lắm.
Ánh mắt nhìn chăm chú vào Jeong Taeui của Eli trở nên vô cùng vi diệu. Tuy rằng Jeong Taeui đã thấy đôi mắt hệt như pha lê mang vẻ vô cảm ấy của anh ta rất nhiều lần rồi, thế nhưng mỗi khi nhìn vào nó, anh vẫn sẽ cảm thấy lạnh lẽo.
Nụ cười trên gương mặt Jeong Taeui thu lại, anh nói:
“Anh đừng bứt dây động rừng. Tôi sẽ không cầu xin anh giúp đỡ đâu. Vì vậy anh đừng có ngáng đường tôi suốt như thế nữa.”
Câu cuối cùng ấy là điều mà Jeong Taeui muốn nhất, và nó cũng chính là một tương lai mà anh trông ngóng nhất.
Khóe miệng Eli dường như trở nên mông lung mơ hồ. Một câu nói ngắn gọn chợt phát ra từ đôi môi không biết có phải đang cười hay không của anh ta:
“Nói tóm lại, Jeong Taeui, tối nay cậu phải lên máy bay đi đến Hồng Kông cùng với tôi.”
“…”
Jeong Taeui nhíu mày. Sau đó không đồng ý mà nhìn chằm chằm vào Eli.
Đúng thế. Còn tưởng là như nào. Vậy ra đây là cách của người đàn ông này đấy à.
Nếu đã như vậy thì sao lại còn hỏi nữa làm gì. Jeong Taeui khẽ thở dài. Bây giờ là lúc chính thức bắt đầu phải suy nghĩ đây.
Đến khúc này rồi thì nên làm cái gì tiếp bây giờ.
Thực ra, nếu như có một người đàn ông tên Eli Riglow, chẳng nói chẳng rằng gì mà kéo thẳng anh đến Hồng Kông thì Jeong Taeui cũng chẳng có cách nào tránh thoát được cả. Một người đàn ông với tay chân lành lặn, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mình như thế, Jeong Taeui không thể nào chạy trốn, cũng chẳng có năng lực nào để đánh bại anh ta rồi bỏ chạy được.
Vậy thì, nếu như anh lại nhân lúc Eli lơ là mà ụp thuốc lên đầu anh ta như lần trước thì…Cho dù phải làm lại giấy tờ tùy thân mới trước khi vào cổng sân bay đi chăng nữa thì Eli cũng nhất định sẽ vặn gãy cổ anh ra.
Mình nghĩ việc sắp đặt lại một thân phận mới mới là chuyện quan trọng nhất. Chỉ là không biết có thể làm được dưới sự quan sát của người đàn ông này hay không thôi. Vả lại, anh ta cũng không phải là người từng bị đối thủ đánh bại hai lần như mình. Jeong Taeui chặc lưỡi, gãi đầu, lén lút ngước mắt lên liếc nhìn Eli.
“Tôi có quyền từ chối không?”
“Không.”
Jeong Taeui vừa mới dứt lời đã nhận được câu đáp trả vô cùng bình tĩnh của Eli. Biết ngay là sẽ như vậy mà.
“Vậy nếu như chúng ta tạm thời đi đến chỗ khác trước thì sao?”
“Từ Berlin đi đến Dar Es Salaam, sau đó đổi sang máy bay hạng nhẹ đi vào Seringe, rồi sau khi tìm được Jeong Jaemin ở đấy xong thì lại đi tới Dar Es Salaam, Berlin…À không, từ chỗ đó thì đến Johannesburg rất nhanh, đi qua Johannesburg để tới Hồng Kông. Nếu như vậy mà có thể đến nơi đúng vào ngày mai thì không thành vấn đề.”
“…”
Jeong Taeui cực kỳ muốn xé cái miệng tự biên tự diễn vênh váo nhởn nhơ ấy của Eli ra lắm, thế nhưng sau bao lần chịu cực khổ, những suy tính trong lòng Jeong Taeui cũng đành phải từ bỏ bởi vì không đủ năng lực để thực hiện.
Tuy những lời mà anh muốn nói nhiều tựa như núi Thái Sơn, thế nhưng cho dù là nói cái gì đi chăng nữa thì anh cũng thừa biết rằng mình sẽ chẳng thể nào mà nói lại anh ta được. Lúc này Eli, người mà Jeong Taeui vẫn đang lặng lẽ nhìn miệng, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Taeui, hẳn là cậu đã nghĩ đến rồi nhỉ.”
“…?”
“Vận may của Jeong Jaemin cực kỳ tốt. Tuy nói rằng anh ta đã bị bắt cóc rồi giam giữ, nhưng sẽ chẳng có ai hoàn toàn tin vào những lời này hết. Nếu như Jeong Jaemin thật sự muốn thì anh ta có thể bình an mà quay về nhà bất cứ lúc nào, mấy cái này chả là chuyện to tát gì đối với anh ta cả. Thế nhưng dù thế, anh ta lại chẳng hề liên lạc gì về. Thậm chí ngay cả cậu mà anh ta cũng không gọi điện đến nữa.”
“Lẽ nào cậu không nghĩ rằng ngay từ đầu Jeong Jaemin đã…không hề muốn gặp cậu rồi sao?”
Jeong Taeui nhìn trân trân vào Eli. Giọng điệu này của anh ta không phải đang dò hỏi, mà là đang chế giễu anh. Eli lắc đầu, bình tĩnh lên tiếng, hệt như chỉ đang nói ra những gì mà mình suy nghĩ.
“Đúng thế…vậy là cho dù tôi có đến Seringe đi chăng nữa, thì cũng sẽ không gặp được anh trai nhỉ?”
Jeong Taeui nhún vai, đáp lời.
Đừng nói là Saringe, cho dù là Jeong Jaemin có đang đứng ngay trước cửa phòng đi chăng nữa, nhưng nếu anh ta đã không muốn gặp Jeong Taeui thì chắc chắn Jeong Taeui sẽ không thể nào nhìn thấy anh ta được.
“Nhưng mà có lẽ sẽ không sao đâu. Dù tôi không nghĩ là anh ấy không muốn nhìn thấy tôi, nhưng (ngay cả khi anh ấy không muốn thật) cũng chưa hẳn là anh ấy không muốn gặp tôi.”
Jeong Taeui xua tay phản bác.
Thực ra, làm gì có chuyện anh chưa từng nghĩ đến điều đó được. Từ trước đến nay, sinh nhật năm nào anh cũng liên lạc được với anh trai, thế nhưng năm nay lại không thể. Vì vậy tất nhiên là anh không thể không nghĩ rằng, có vẻ như hiện giờ anh trai đang bận đến mức không có nổi thời gian để nhớ đến mình.
“Anh ấy ghét tôi, ừ…cũng có thể là thế. Trường hợp này thì tôi chưa nghĩ tới.”
Jeong Taeui gật gù cảm thán. Anh chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp có tính khả thi nhất đó. Nhưng mà, ngay cả khi anh đã nghĩ đến khả năng này thì dường như nó cũng không phải là lời giải thích chính xác cho lắm.
Eli nhướng mày, yên lặng nhìn Jeong Taeui vẫn đang vô cùng bình tĩnh.
“Quan hệ giữa anh em các cậu hòa thuận quá nhỉ.”
“Hở…? Thay vì nói như vậy thì tốt hơn là nên nói rằng…tôi và anh ấy chẳng có xích mích gì với nhau cả.”
Jeong Taeui bổ sung thêm: “Tôi không phải loại tính cách có thể gây nên mâu thuẫn với anh trai mình. Thay vì nói rằng tính cách rất hợp nhau, thì tốt hơn nên nói là giữa chúng tôi không có khuynh hướng bất hòa nào cả.”
Bọn họ quả thật không phải là một cặp anh em cực kỳ thân thiết. Trước giờ cả hai chưa từng ở chung một cái gác xép, cũng chưa từng cùng nhau chơi bóng chày hoặc bóng rổ. Thế nhưng, hai bên lại không hề nảy ra ý kiến trái chiều, hay thậm chí là mâu thuẫn đến mức cãi vã liên miên lần nào cả.
Ngẫm lại thì có lẽ đúng thật là một mối quan hệ nhạt nhẽo.
Như cho dù là thế…
“Tôi vẫn muốn gặp anh ấy.”
Vì vậy nên tôi không muốn đi đến Hồng Kông cùng với anh.
Eli sao lại không hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói của Jeong Taeui được. Anh ta là người có thể biết hết tất cả những thứ mà Jeong Taeui không thích, dù chỉ là một điều mà.
Eli híp mắt lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Jeong Taeui vẫn nhìn thẳng vào anh ta.
“Jeong Taeui, cậu cho rằng cậu có đường để lựa chọn ư?”
“…Không có sao?”
Jeong Taeui đảo mắt, nhẹ nhàng đưa mắt ám chỉ mà nói. Rõ ràng ba giây trước vẫn còn lý lẽ hùng hồn, thế mà giờ đây lại hệt như bị hiện thực dắt mũi.
Jeong Taeui dường như hơi ba phải, còn Eli lại im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi:
“Nếu như không có, cậu sẽ lại tìm cơ hội trói tôi lại rồi bỏ chạy ư?”
“Sao cơ…”
Có thể lắm chứ. Chỉ là anh không nỡ lòng nào mà nói ra.
Jeong Taeui cảm thấy tốt hơn hết là lời nói của mình nên mập mờ hoặc vòng vo một chút, nhưng mà không cần biết là anh nói như thế nào, dù sao thì cái ý tưởng này vẫn cần phải thay đổi.
Mặc dù không thể đoán trước được hành động của anh ta, nhưng khi đối mặt với những người không có đầu óc linh hoạt, nói dối thường sẽ không có tác dụng. Cho dù là thế thì tôi cũng sẽ không ngoan ngoãn đi theo anh đâu.
Nhưng ngay sau đó Jeong Taeui lại thở dài, nhún vai. Suy nghĩ miên man một hồi, cuối cùng anh cũng đã biết được mình nên làm gì rồi.
Tuy rằng không ám chỉ cho tất cả nhưng hầu hết mọi thứ đều sẽ được giải quyết theo thời gian. Tùy vào thời gian chờ đợi dài hay ngắn mà mức độ của khó khăn cũng khác nhau, nhưng gần như là không có vấn đề gì mà thời gian không giải quyết được. Nhanh thì vài tháng, hoặc vài năm, có lẽ là còn lâu hơn một chút, nhưng Jeong Taeui vẫn sẽ thoát khỏi được sự khống chế của Eli. Đây gọi là thuận theo dòng chảy của thời gian, sự căm phẫn và ngoan cố rồi cũng dần dần trở nên mờ nhạt. Như thế, sẽ có một ngày, Jeong Taeui lại có thể nắm bắt được cơ hội thêm lần nữa. Anh không nghĩ rằng cả đời này lại không có được bất cứ cơ hội nào được.