Tiểu thuyết Passion - Phần 5 chương 1

 



Đảo Seringe.Diện tích khoảng tám trăm bốn mươi ki-lô-mét vuông, dân số khoảng một trăm năm mươi nghìn người. Cách bờ biển Tonganica ven bờ Ấn Độ Dương khoảng bốn mươi lăm ki-lô-mét. Là một hòn đảo san hô đá vôi bằng phẳng thuộc vùng khí hậu nhiệt đới gió mùa. Từ tháng bốn đến tháng năm là mùa mưa, tháng sáu đến tháng mười là thời gian đầu mùa, không khí trong lành do có gió mùa Tây Nam thổi đến. Lượng mưa trung bình hằng năm là khoảng một ngàn năm trăm mi-li-mét, nhờ có gió mà nhiệt độ cao lúc đầu mùa cũng trở nên dễ chịu hơn.


Cây nông nghiệp lớn nhất ở đây là cây dừa, cây đinh hương (nguyên liệu làm gia vị) và giống lúa nước trồng ở đất ẩm. Ngoài ra, nơi này còn gieo trồng cây lương thực và các loại dưa. Song song với việc nuôi trồng thủy hải sản, người dân cũng có thể tự cung tự cấp lương thực cho chính mình.



Jeong Taeui nhìn chằm chằm vào bài viết như muốn học thuộc hết toàn bộ đoạn văn nọ, sau đó anh đóng máy tính xách tay lại.

Bạn có biết một hòn đảo nằm trên bờ biển ở phía đông Châu Phi thuộc Ấn Độ Dương có diện tích bao nhiêu ki-lô-mét vuông, dân số bao nhiêu người, khí hậu ra sao, sản xuất công nghiệp như thế nào không. Chẳng thà nếu như những thứ đó có hết trên các bản đồ thì đã có ích hơn nhiều rồi. Nhưng đằng này cho dù tìm kiếm trên dịch vụ bản đồ nào đi chăng nữa thì cũng vẫn chẳng thấy nó xuất hiện.

Nói là một hòn đảo nhỏ tức có nghĩa là vô cùng nhỏ. Diện tích của nó còn không bằng một nửa đảo Jeju nữa, nhưng để tìm được một người sống ở đây thì cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng theo như những mô tả ngắn gọn của Kyle, thứ có ích hơn các dòng giải thích chi tiết trên cuốn sách Bách khoa toàn thư thì dân cư nơi đây tập trung sống chủ yếu ở ba bốn khu vực, trong đó đặc biệt là khu biệt thự xa hoa nằm ở ven bờ Đông Nam Bộ thuộc vùng Trung Đông. Đó là nơi Jeong Jaemin đang ở.

Không, có khả năng cao là thế.

Jeong Taeui bước khập khiễng đến bên giường, sau đó ngả người nằm xuống. Mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu. Tuy rằng tia nắng đã bị cửa sổ chắn mất, không thể hắt vào trong phòng được, nhưng nó thường sẽ chiếu lên khung cửa sổ đang rộng mở thay cho cánh cửa, ánh sáng chớp lóa chói mắt.

Trên chiếc cửa sổ khổng lồ cao hơn giường khoảng vài chục xen-ti-mét, Jeong Taeui thản nhiên gác một cách tay lên, nhìn ra bên ngoài. Cách vài bước trước mặt anh là một bể bơi màu xanh da trời mát mẻ. Nằm dài trên giường, khẽ vuốt ve lớp thạch cao đang bó trên đôi chân mình, Jeong Taeui đưa mắt nhìn về phía hồ bơi.

Bên cạnh bể bơi còn có chiếc ghế tựa dài để trống trên bãi cát gần đó. Trước đó không lâu, trên ghế còn đặt một cuốn sách đang mở, chứng tỏ có người đã ngồi ở đấy . Hiện tại trên chiếc bàn gỗ nhỏ ở kế bên hình như vẫn còn một lon bia đang uống dở, mà tới giờ anh mới nhìn thấy được cái lon đó.

“…”

Jeong Taeui chép miệng, nhìn chằm chằm vào cái lon bia. Mẹ nó. Mình cũng muốn uống bia. Anh uống một mình thế mà coi được à.

Jeong Taeui nhớ lại người đàn ông ngồi ở đó khi nãy, trong lòng thầm oán trách.

Sau khi ăn xong bữa trưa muộn, lúc Jeong Taeui còn đang lăn lộn trong phòng thì người đàn ông đó, Eli Riglow, đã lấy một cuốn sách cũ kỹ trong phòng sách ra, ngồi đọc cạnh hồ bơi. Lát sau, khi thấy thời tiết trở nên nóng bức, anh ta nhảy thẳng vào hồ bơi bơi một lúc, rồi sau đó lại lấy sách ra đọc. Nhìn anh ta thực sự đúng như đang hưởng thụ thời gian nghỉ phép rảnh rỗi nhàn nhã của mình.

Đối với Jeong Taeui mà nói, anh cảm thấy cực kỳ vừa lòng về điều này. Nhưng vấn đề đáng ngạc nhiên là Eli lại chẳng hề can thiệp vào bất cứ chuyện gì mà Jeong Taeui làm cả. Dù là ngủ trưa trong phòng, ăn vặt trong nhà ăn, hay đọc sách trong phòng sách thì Eli không những không can thiệp mà ngược lại còn đi bơi dưới hồ, đọc sách, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn rỗi của mình nữa.

Cũng đúng, có lẽ không bất ngờ đến thế. Khi ở UNHRDO cũng giống như vậy. Trừ lúc thời gian làm chính quy ra, còn lại thì Jeong Taeui có làm cái gì, anh ta cũng sẽ không thèm để ý đến. Không chỉ mình Jeong Taeui, mà người đàn ông tên “Riglow” này cũng chẳng quan tâm đến bất cứ ai hết. Tuy rằng trong một số chuyện, anh ta thờ ơ với tất cả mọi người, thế nhưng anh ta lại có thể hiểu rất rõ người khác, bất kể người đó là ai.

Kể cả như thế.

Thỉnh thoảng Riglow ở bên cạnh anh giống như một loài động vật vậy, việc anh ta xuất hiện đột ngột khiến cho người khác phải sởn tóc gáy. Có lẽ điều này giống với “khía cạnh có thể hiểu rõ hết tất cả suy nghĩ mọi người” của anh ta.

Ví dụ là như thế.

Khi nãy, Jeong Taeui ngồi nghịch máy tính xách tay bên cửa sổ, đột nhiên lại muốn ăn chút đồ ăn vặt ở chỗ Rita. Ngay lúc anh đang định đứng lên thì lại nhìn thấy Eli như là vừa mới bơi xong, sau khi lấy khăn lông trên bãi cát lau người thì đang ngồi trên ghế dựa đọc sách.

Nhìn Eli không thèm quan tâm đến hành động của mình, Jeong Taeui rơi vào trầm tư. Sau khi vờ như đi siêu thị mua kem rồi nếu chạy trốn dọc đường thì liệu có thành công được không nhỉ. Nếu chỉ là một đối thủ bình thường, Jeong Taeui cũng sẽ liều một phen. Trong tình huống một chọi một, ngay cả khi không phòng thủ được thì cũng rất dễ dàng tránh né. Thường thì anh rất có lòng tin rằng mình có thể chạy trốn êm xuôi.

Thế nhưng tên kia lại không phải người bình thường…

Jeong Taeui nhìn Eli đang đọc sách, trong lòng thầm thở dài tặc lưỡi.

Đúng vào lúc này.

“Tỉ lệ thành công thì phụ thuộc phần lớn vào khả năng phán đoán. Đây là điều kiện tiên quyết áp dụng cho hầu hết tất cả mọi người…Có câu “Nhìn thì có vẻ bình thường nhưng ẩn chứa bên trong đó lại là trí tuệ cốt lõi” không phải thế sao?”

Đầu ngón tay gõ nhẹ lên trang sách, Eli đột nhiên thấp giọng đọc theo từng câu chữ. Jeong Taeui giật bắn mình, tuy rằng bề ngoài không thể hiện ra nhưng trong lòng anh thoắt cái đã co rúm lại rồi. Jeong Taeui vuốt ngực, vờ như chưa xảy ra chuyện gì mà lắc đầu suy nghĩ, nên làm gì bây giờ?

Eli dời tầm mắt khỏi cuốn sách, vẻ mặt vô cảm liếc nhìn Jeong Taeui.

“Có vẻ như nói không sai nhỉ?”

Nhưng thế thì đã sao? Jeong Taeui nhún vai. Eli lại một lần nữa nhìn vào sách, giọng điệu chẳng có tí cảm xúc nào vang lên:

“Ví dụ như, trước khi muốn mạo hiểm làm điều gì đó, phải lựa lúc trạng thái của mình tốt nhất…Ngay cả khi chỉ có những điều này thì cũng vẫn có thể cho thấy được bản thân có khả năng phán đoán tốt, tạm thời không bàn đến chuyện quyết định liều lĩnh đó có thực hiện được hay không.”

“…”

Lấy vùng thắt lưng làm trung tâm, Jeong Taeui khẽ gõ cái chân đang bọc thạch cao xuống nền nhà. Kể từ lúc sáng sớm, toàn thân anh đã mềm nhũn như bông vải bị thấm nước, không thể nào cử động được.

Chết tiệt. Rốt cuộc tên đó là loại người nào vậy?

Jeong Taeui chửi thầm trong lòng, rồi đi về phía phòng ăn. Ngay cả ý định muốn đi mua kem ban đầu cũng biến mất sạch…Sau khi lấy được bánh tart trứng từ chỗ Rita xong, Jeong Taeui yên lặng quay về phòng mình. Anh hơi bực dọc mà nhìn Eli đang yên tĩnh đọc sách ở bên cạnh hồ bơi qua cửa sổ, sau đó mở máy tính xách tay của mình lên.

Lúc này, đột nhiên Rita đi đến gọi Eli, hình như là có cuộc điện thoại từ HongKong gọi tới, nói anh ta đến phòng sách một chút.

Nghe thấy tin tức từ HongKong, vẻ mặt Eli giống hệt như đang trong kỳ nghỉ phép mà bị công ty gọi điện tới vậy. Tuy rằng đang tỏ ra không mấy vui vẻ nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn rời đi.

Cũng đúng, lúc đang thả lỏng nghỉ ngơi như thế, nếu tự dưng lại bị chuyện công việc làm cản trở thì chắc chắn sẽ ghét lắm nhỉ…Jeong Taeui vừa dời ánh mắt về phía máy tính xách tay vừa thầm lẩm bẩm, đợi sau khi Eli khuất khỏi tầm nhìn, lúc này anh mới nhíu mày.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì rõ ràng là tên đó cũng chẳng phải nhận tin tức ngay giữa kỳ nghỉ phép nữa. Lúc đó anh ta tự ý rời khỏi vị trí làm việc ngay lúc quan trọng, nếu đã như vậy mà còn ghét bỏ chuyện liên lạc công việc nữa thì mới đúng là mặt dày.

“Bởi vì là cuộc gọi từ HongKong đến, cho nên sẽ nhắc nhở anh ta phải mau chóng quay về. Lẽ nào cuộc điện thoại này đúng là như thế ư?… Vậy khi nào thì anh ta đi nhỉ?…”

Jeong Taeui lăn nửa vòng trên giường, vừa nhìn lên bầu trời xanh thẳm vừa tự lẩm bẩm một mình.
Thế nhưng, thật ra điều khiến người khác phải tò mò lại không phải là khi nào Eli trở về HongKong. Mà là Eli quyết định chuyện của mình như thế nào? Nếu anh ta không từ bỏ UNHRDO thì anh ta sẽ phải quay về HongKong. Vậy thì lúc này, anh ta nên cư xử như thế nào với mình đây?


 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét
Bình luận ở bên dưới để uh tụ mình nha