Tiểu thuyết Passion - Phần 5 chương 5

 


 Sau khi bước vào căn phòng này, dường như Ilay vẫn luôn đang suy nghĩ về điều gì đó, cho nên cứ nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui suốt. Anh ta đút tay vào túi áo, sau đó lấy điện thoại ra, ném cho Jeong Taeui. Jeong Taeui theo phản xạ bắt lấy, rồi nhìn nó với vẻ kinh ngạc. 

“Cậu muốn ở đâu thì tùy cậu, nhưng lộ trình đi đến Hồng Kông sẽ không thay đổi. Ba mươi phút sau chúng ta sẽ xuất phát, cậu gọi điện cho anh tôi nói với anh ta rằng tôi sắp đi rồi. Nhưng phiền ở chỗ là cho dù có qua bao nhiêu giai đoạn đi chăng nữa thì vẫn sẽ bị cách chức.” 

“À, ừ.”

Jeong Taeui không nghĩ thế, anh vừa lầm bầm vừa mở lịch sử cuộc gọi, sau đó lại đột nhiên nhíu mày.  

Ba mươi phút sau mới xuất phát, Mình có nên nhấn vào dãy số đã quá quen thuộc này hay không nhỉ? Jeong Taeui nhìn sau gáy Ilay trong khi anh ta đang đi về phía cánh cửa, hỏi:

“Chẳng phải anh bảo là đi bằng máy bay riêng sao? Vậy thì bay lúc nào mà chẳng được, tại sao lại phải đợi ba mươi phút nữa?”

Nghĩ kỹ lại, nếu như đợi sau khi Kyle về, cùng nhau ăn một bữa tối cuối cùng, chính thức chào hỏi rồi tạm biệt nhau, sau đó trở lại máy bay riêng thì thời gian cũng vừa đủ ba mươi phút.

Eli dừng bước, chầm chậm quay đầu lại nhìn Jeong Taeui. Sau khi thấy vẻ bất đắc dĩ hiện rõ trên gương mặt vô cảm của anh ta, Jeong Taeui nhanh chóng dời tầm mắt của mình sang màn hình điện thoại tinh thể lỏng một lần nữa.

Đúng vậy, phi công không chịu đựng nổi sự đàn áp mà bị ép kéo đến đây chẳng thể nào ngoan ngoãn chờ đợi được. Hơn nữa, nếu như không phải máy bay tư nhân, mà là máy bay chuyên dụng của UNHRDO thì lịch trình đã được sắp xếp từ lâu rồi. Thế nhưng vì đặt sai vị trí, cho nên sai sót gây ra cũng không hề nhỏ. 

“…anh đã đặt vé máy bay xong hết chưa?” 

Nói là hỏi nhưng thực ra Jeong Taeui giống như đang lẩm bẩm một mình hơn. Ilay vừa bước ra khỏi phòng, nghe vậy thì đáp:

“Tất nhiên rồi, Kim Yeongsu, số hộ chiếu là JR0203314.” 

“…Kỹ thuật chế nhạo người khác của anh giỏi thật.”

Jeong Taeui như thể mất hứng, nhàm chán lên tiếng.Ilay bật cười, sau đó quay đầu lại nhìn vào Jeong Taeui một lát. Trông anh ta có vẻ không tình nguyện lắm nhưng vẫn thẳng thắn nói:  

“Im miệng, ngoan ngoãn đi theo tôi. Tôi sẽ không cấm cậu gặp Jeong Jaemin đâu.”

“Hở?”

Jeong Taeui áp điện thoại đang phát ra tiếng chuông nhạc chờ lên bên tai mình, trưng vẻ mặt ngây thơ ra với Ilay. Không phải anh không nghe thấy, mà là vì câu nói này khá bất ngờ, cho nên anh mới nghĩ rằng có thể là mình đã nghe nhầm rồi. Nhưng không đợi cho Jeong Taeui kịp xác nhận, Ilay chỉ để lại một câu nói như thế rồi sau đó đã xoay người rời khỏi căn phòng.  

Chỉ một lát sau, nhạc chờ đã dừng lại. Mãi cho đến tận lúc câu nói “Có chuyện gì thế” của Kyle vang lên, Jeong Taeui vẫn đang ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đã khuất tầm mắt của Ilay.  

Kyle là một người bận rộn.

Giờ đây, bên tai phải anh vẫn đang nghe cuộc điện thoại được gọi trực tiếp từ bờ bên kia đại dương, tay phải cầm bút, tay trái cầm bản fax do James vừa mới nhận được vào năm phút trước mang đến. 

Trên thực tế, phần lớn những việc bình thường đều do James giải quyết hết. Trước khi thông tin được chuyển tới tay Kyle, hơn chín mươi phần trăm lượng công việc đó đã được James xử lý qua rồi. James thật sự là một thư ký rất có năng lực. Tuy rằng anh ta cằn nhằn hơi nhiều, nhưng vừa nghĩ đến chuyện trước kia, lúc anh ta bị chịu quá nhiều áp lực, sau khi được tư vấn tâm lý nhưng cuối cùng vẫn muốn từ chức, Kyle chỉ đành nhượng bộ vô điều kiện. 

Hôm nay cũng là một bữa sáng bình thản, vừa quay về công ty thì đã nhìn thấy công việc chất đống trên bàn như núi, Kyle thở dài, than thở: “Nhiều việc quá đi mất.”. Nhưng dưới ánh mắt sắc bén của James, người mà năm giờ sáng vẫn chưa kết thúc công việc, bảy giờ sáng đã phải đến công ty để xem trước công việc của ngày hôm nay, mãi đến hơn chín giờ sáng mới đi đón sếp tới công ty, Kyle chỉ đành nuốt lời muốn nói lại.

Thực ra, James đã từ bỏ một nửa hy vọng rồi. Kyle quả thực là một nhân vật xuất sắc được xưng là kỳ lân trong xã hội, nhưng anh ta chẳng phải là một người cần cù thật thà gì. Nếu như anh ta không có bộ não “lấy một chọi một trăm” đó thì cái công ty này cho dù có sập cũng sẽ sập vào lúc nhá nhem nhất rồi.  

Bởi vì quá quen thuộc cái tính hay thay đổi với lười biếng của Kyle, cho nên chỉ cần là việc không quá quan trọng, James sẽ tự giải quyết nó theo cách riêng của mình. Mà Kyle cũng rất hài lòng, cực kỳ vui vẻ mà yêu cầu được làm như thế. Và tất nhiên với lượng công việc chất chồng như núi đó, James cũng hệt như một thanh đao, thẳng tay quét một khoản kếch xù thanh toán cho mức tiền lương của mình.  

Vì thế, nếu như văn kiện đã được chuyển đến tay Kyle, thì nó là nội dung “nhất định phải xem”.

“Vậy nên tôi lại càng thấy phiền phức hơn, hơi lười biếng một chút cũng chẳng đến nỗi làm việc qua loa, có sao đâu chứ. Hả? Đây mà là chỉ có một văn kiện sao! Mẹ nó, anh ta đúng là ác quỷ mà.” 

Sau khi chuyển bản fax cho James, James vừa đi khỏi thì Kyle đã than thở, bắt đầu bắt chước theo bộ dạng của James. Người bạn nơi xa ở đầu dây bên kia bật cười:

“Cậu nói với James đi, bảo cậu ấy giảm bớt lượng công việc xuống một chút.”

Sau đó, Kyle lập tức nhảy dựng lên hệt như dự đoán.

“Đừng có đùa nữa. Lần này mà anh bạn đó từ chức thật thì tôi toang đấy.”

“Haha, tôi biết rồi. Lỡ mà James có từ chức thì nhớ báo tôi một tiếng nhé. Anh bạn xuất sắc như thế, tôi phải nhanh chóng nhặt về mới được. Trừ tôi ra, chắc hẳn cũng có không ít người muốn tranh giành đúng chứ?”

“Không được, không được. Nếu như muốn vớt James thì vớt luôn cả tôi đi.”

Nghĩ đến cuộc sống của bản thân sau thư ký tài giỏi hơn cả mình biến mất, Kyle rùng mình rụt vai. Lúc này, đôi mắt Kyle lạnh lùng, hoàn toàn không khớp với giọng điệu cẩn thận dè dặt chút nào. Anh ta vừa xem xét tài liệu một cách kỹ lưỡng, vừa cầm bút kiểm tra từng chỗ trên đó.

Đúng vào lúc này, điện thoại trong tay anh ta vang lên. 

Một tay Kyle cầm giấy bút, lấy điện thoại ra. Sau khi nhìn thấy dãy số hiện trên màn hình điện thoại, anh ta khẽ nhướng mày. 

“Sao thằng nhóc này lại gọi điện thoại đến nhỉ?”

“Có điện thoại gọi đến sao? Vậy tôi gọi lại sau nhé?”

“Dù sao nói xong chuyện thì cúp ngay thôi, không sao đâu. Nhưng mới vừa gặp nó vào hai tiếng trước, sao bây giờ nó lại đột nhiên gọi điện thoại tới nhỉ?”

“À há, Lee Geuk. Chắc là muốn chào tạm biệt thôi. Ngày mai thằng nhóc đó sẽ phải quay về chi bộ mà.”

“Vậy sao? Thế thì hôm nay phải đi rồi. Không. Thằng nhóc này không phải là người có thể làm những chuyện dễ thương như chào hỏi thế này. Đợi đã…có chuyện gì vậy nhỉ?”

Kyle tạm thời chuyển cuộc gọi của bạn mình sang chế độ chờ, sau đó bắt máy. Em trai anh ta sẽ chẳng bao giờ khi không mà gọi điện đến cả. Ngay cả khi có chuyện quan trọng thì cũng chả thèm gọi chứ đừng nói tới là chào tạm biệt. Thật sự là nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Người bạn này của anh ta cũng thừa biết điều đó, đương nhiên là anh ấy cũng chỉ nói đùa mà thôi. 

Thế nhưng, câu trả lời cho Kyle thiện lành là một giọng nói dịu dàng xen lẫn do dự với một chút yếu ớt vang lên.

“Kyle? Tôi là Taeui.”

“Taeui?! Hả, thật à.”

Kyle lấy điện thoại đang đặt bên tai mình xuống, xác nhận màn hình điện thoại lại một lần nữa. Dãy số hiển thị trên màn hình tinh thể lỏng rõ ràng là số điện thoại của em trai anh ta.

Kyle vừa tự hỏi, vừa nghiêng đầu, nói bằng chất giọng vô cùng dịu dàng:

“Có chuyện gì thế? Sao cậu lại dùng điện thoại của Ilay? Lẽ nào là thằng nhóc ấy bảo cậu gọi điện cho tôi sao?”

Giọng điệu Kyle nửa đùa nửa thật, Jeong Taeui ở đầu dây bên kia lại hơi lưỡng lự một chút.

“Ừ thì… tôi sắp phải đi đến Hồng Kông rồi. Đi cùng với Ilay. Nếu như biết trước thì buổi sáng tôi đã chào hỏi anh đàng hoàng hơn rồi. Nhưng mà đột nhiên lại như thế này…thật sự rất xin lỗi anh. Với cả, cảm ơn anh. Khoảng thời gian này do một vài nguyên nhân mà tôi đã nợ ơn anh rất nhiều.” 

“Hở? Cậu phải đi sao? Khi nào thì đi?”

“Ba mươi phút nữa.”

Nghe thấy Jeong Taeui nói thế, Kyle im lặng một lúc.

“Không, ít nhất cũng phải ăn nốt bữa tối đã rồi hẵng đi chứ. Đột ngột quá.”

“Ừ, tôi cũng muốn thế, nhưng mà Ilay hơi vội. Nghe nói là phải về chi bộ ở Hồng Kông trước ngày mai.”

“Đó là vì lý do của thằng nhóc ấy. Hay là cậu tiễn nó đi trước, còn cậu thì ở lại thêm một lát đi.”  

“Việc đó có thể thuận theo ý tôi được sao?”

“Đúng thế. Cậu có chết cũng không được đi.”

“…Nói như thế thì tôi sẽ chết thật đấy.”

Đăng nhận xét

0 Nhận xét
Bình luận ở bên dưới để uh tụ mình nha