Tiểu thuyết Passion - Phần 5 chương 8

  


Trong khoảng thời gian ấy, dù ánh mắt kia vẫn luôn theo sát nhưng tuyệt nhiên không hề can thiệp vào bất cứ việc gì của anh. Suy nghĩ của anh cũng có chút thay đổi. Thà cứ để người theo dõi như có như không kia bám theo anh còn tốt hơn cả trăm lần so với việc anh phải ở cạnh Ilay.
Sau đó cũng như vậy.
Hễ Jeong Tae Ui đi đâu đó dù chỉ là đi dạo-chính xác là từ giây phút ra khỏi phòng – thì luôn có ánh nhìn dán theo sau không ngừng. Nhưng hoàn toàn không hề có bất kỳ sự can thiệp nào.
Ngày hôm kia, vì muốn biết liệu họ sẽ không can thiệp anh đến mức độ nào, anh chuẩn bị vỏn vẹn hộ chiếu và găng tay sau đó lên xe buýt đi đến sân bay. Trong đầu cũng lóe lên một chút suy tính nếu đến cuối họ vẫn không có can thiệp gì thì anh sẽ chớp lấy cơ hội trốn ra nước ngoài luôn. 
Nhưng mà quả nhiên, có vẻ như họ không để anh được thoải mái tự do đến như thế. Vừa mới đến sân bay thì điện thoại bỗng nhiên reo lên một cách đáng sợ. Dù không biết số điện thoại đó là của ai nhưng trước khi nhận cuộc gọi đó dường như anh đã biết được chủ nhân cuộc gọi đến này là ai rồi.
Không, thật sự tôi không hề có ý định bỏ đi đâu, tôi đâu có ngốc đến thế chứ, anh vắt óc suy nghĩ lời biện minh rồi nhận cuộc gọi. Nhưng dường như anh ta cũng dự đoán trước được những lời biện mình đó rồi. Nên giọng điệu cũng không hề có chút biểu hiện của sự tức giận, lẩm bẩm với chất giọng quen thuộc như thể đang rất khó chịu.
“Dù sao thì hiện giờ hộ chiếu của cậu – hay của Kim Yeongsoo cũng không thể xuất ngoại được, đi đến sân bay xem xong rồi thì về đi.  Bây giờ việc tôi rời khỏi đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì nên đừng có làm mọi chuyện phức tạp lên”
Sau khi dứt lời xong cũng không đợi Jeong Taeui  trả lời mà trực tiếp cúp máy.
Jeong Tae Ui đứng thẫn người ở giữa sân bay rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại. 
Ha, anh cười khẩy lên một tiếng. Cấm xuất cảnh. Ừ, đúng rồi, làm gì có chỗ nào anh ta không nhúng tay vào được đâu. Bỗng nhiên lại bị cấm xuất cảnh, dường như bản thân trở thành tên tội phạm gớm trời nào không ấy. Có vẻ anh ta sợ anh sẽ cắt cổ tên theo dõi luôn bám theo mình rồi sẽ trốn đi, dù bằng cách thức vượt biên ấy nhỉ. 
Nhưng rồi cuối cùng Jeong Tae Ui cũng làm như lời hắn nói, chỉ nhìn ngắm sân bay một lát rồi trở về. Cũng ngày hôm đó, sau khi trở về khách sạn, anh đã dọn sạch quầy mini bar trong phòng. Bắt đầu từ một bình rượu cocktail 500ml đắt đỏ, thức uống ở quầy bar, nước suối, cho đến các loại nước và đồ ăn vặt khác – trừ bia – và đồ ăn vặt anh đều đem vứt vào nhà vệ sinh, tốn chừng đó tiền cũng không làm anh ta chớp mắt, cũng chỉ như dùng miếng bông gõ liên tục vào chiếc thìa kim cương mà thôi. Nhưng mà giờ nghĩ lại…
“ …….Nếu lúc trả phòng lại bảo mình thanh toán chi phí thì lúc đó đúng thật là một sự tổn thất lớn của mình rồi nhỉ……”
Jeong Tae Ui nhìn chằm chằm trung tâm Lippo, tự nói với chính mình.
Trời cũng đã tối rồi, một ngày nữa lại sắp trôi qua.
Ngày kia là thứ sáu.
Nếu cuộc sống thường nhật của Ilay không có gì thay đổi thì vào cuối tuần hắn sẽ đến trung tâm Lippo để xử lý công việc của công ty, nếu vậy thì có lẽ tối ngày kia sẽ có mặt tại Hồng Kông. Nói không chừng thời gian thảnh thơi ngắn ngủi của Jeong Tae Ui cũng vì thế mà kết thúc luôn cũng nên.
Nhưng mà nếu đúng thật là như vậy, thì anh ta định sẽ làm gì.
Dù sao thì nếu Ilay quay về vào ngày thường thì kiểu gì cũng phải đến chi bộ. Hơn nữa một người không còn dính dáng gì đến UNHRDO như Jeong Tae Ui thì cũng cũng không thể vào được nơi ấy.
Không lẽ nào, anh ta định cứ nhốt mình ở khách sạn này mãi như thế này chứ. Chỉ xuất hiện vào cuối tuần để hành hạ người ta, còn ngày thường thì lại để yên mặc kệ mình chứ. Không lý nào lại thế. Mình cũng đâu có phải là cô tình nhân được anh ta dẫn đi theo trong chuyến công tác đâu……..
Jeong Tae Ui cứ nghĩ về chuyện đó rồi đột nhiên cắn môi.  Trong nháy mắt, mùi bia trong người cũng không còn nồng nặc nữa,  Jeong Tae Ui vừa nằm ngã ra giường vừa lẩm bẩm phát ra những âm thanh kỳ quặc. 
“Cuộc đời mày liệu thật sự đã đi đến thành công lớn nhất chưa hả, Jeong Tae Ui……,hazzz”
Jeong Tae Ui vật lộn một cách đau đớn cố gắng kìm nén để nhanh chóng xoá những từ ngữ bất an đó ra khỏi đầu mình. Anh bỗng thấy chán chường và mệt mỏi. Ngước nhìn lên trần nhà với đôi mắt vô hồn không có chút sức lực. 
Bất chợt, một giọng nói thấp thoáng anh từng nghe lướt qua tâm trí. 
“Câm miệng lại rồi ngoan ngoãn đi theo tôi. Tôi sẽ không cấm cậu gặp Jeong Jae Ui”
Không phải là anh nghe nhầm. 
Jeong Tae Ui ngây người nhìn lên trần nhà rồi nhanh chóng bật người ngồi dậy.
“Tôi sẽ không cấm cậu gặp Jeong Jae Ui”
Rõ ràng là anh ta nói như vậy.
Ít nhất là Jeong Tae Ui biết rằng người đàn ông như  Ilay Riegrow dù là một người rất khó nắm bắt và không thể hiểu được anh ta nghĩ gì, nhưng anh ta là người không bao giờ nói chơi. Huống hồ những lời kiểu nói như thế thì lại càng không. 
Thật ra thì Jeong Tae Ui ngoan ngoãn chịu giam mình ở khách sạn, thỉnh thoảng cũng chỉ có ra ngoài đi dạo cũng vì chính lời nói ấy. 
“Có khi nào lại bắt anh trai mình đến đây không nhỉ?”
Anh lẩm bẩm trong miệng rồi lắc đầu nguầy nguậy. Trước tiên phải loại bỏ suy nghĩ ấy đi. Cũng không thể nào có chuyện  người như như Jeong Jae Ui lại có thể bị ai đó lôi kéo được.
Điều khả thi nhất bây giờ là ‘ngoan ngoãn ở yên, tôi sẽ thả anh đi để anh tìm được anh trai của mình rồi sau đó cao chạy xa bay’ chính là câu nói này.
Mà cũng không biết chừng Ilay lại quyết tâm trở thành người tử tế, cũng biết đâu chừng lại quyết tâm đối xử thật tốt với Jeong Tae Ui.
“…… Con người ấy mà, theo thời gian suy nghĩ cũng sẽ khác thôi”
Người như Ilay thì làm gì có chuyện có thể tử tế được, nó cũng hoang đường như việc Jeong Jae Ui bị ai đó lôi kéo vậy.
Trong số nhiều các trường hợp anh nghĩ ra, nếu xem xét theo khía cạnh thực tế thì chỉ có duy nhất một trường hợp là hợp lý nhất. Đó chính là mối quan hệ lợi ích.
Việc tìm ra Jeong Jae Ui có thể là mối uy hiếp đối với ai đó nhưng chí ít thì đối với các tổ chức và công ty liên quan đến Ilay, nó lại đi theo chiều hướng đem đến một lợi ích vững chắc. Đồng thời, trong trường hợp bị cướp mất lợi thế sở hữu trước này – theo quan điểm cá nhân của Jeong Tae Ui, mặc dù không muốn biểu hiện ra như thế này nhưng phía bên tổ chức vốn đã không coi Jeong Jae Ui là đối tượng theo phương diện mang tính con người nữa rồi – cũng đã có thể xem là một tổn thất lớn. 
Nói cách khác, việc Jeong Tae Ui đưa Jeong Jae Ui đến sẽ có lợi cho tổ chức và cả Ilay Riegrow.
Dù sao thì Jeong Tae Ui cũng không có cơ hội chạy trốn thêm lần nữa, nên dù có đi đến đâu đi chăng nữa anh cũng sẽ bị tìm ra mà thôi. Đối với Ilay, việc gạt bỏ những mối hận thù vụn vặt sang một bên và gửi Jeong Tae Ui lại cho Jeong Jae Ui là một điều có lợi.
“…… Nhưng mà mình cũng không thích điều đó chút nào”
Jeong Tae Ui nhỏ giọng nói. Anh chỉ đơn giản là muốn gặp anh trai mình thôi. Cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ dẫn anh trai của mình đến hay cứu anh trai đi. Đơn giản chỉ là cả hai gặp mặt ở đâu đó, nói chuyện đôi ba câu để giải toả nỗi nhớ rồi sau đó kết thúc  bằng câu “tạm biệt, lần sau lại gặp nhau anh nhé.’
Jeong Tae Ui ngán ngẩm gãi vào gáy mình.
Nhưng mà cho dù thế đi chăng nữa, nếu đưa ra điều kiện dẫn anh trai mình đến để thả tự do cho bản thân thì anh cũng có ý định sẽ chấp thuận vì sự bình yên của bản thân.
Suy nghĩ ấy khiến cho tâm trí cũng như tâm trạng anh trở nên rối bời. Jeong Tae Ui giật mạnh tóc. Rồi chỉ biết oán hận số phận đen đủi của mình.  
Jeong Tae Ui đứng bật người dậy, vừa mới lúc nảy anh trở về lại phòng mình nhưng bây giờ lại bắt đầu thấy bức bối. Những lúc trong đầu rối như tơ vò vì suy nghĩ thì việc tốt nhất chính là vận động để phân tán tinh thần. Bởi vì anh hiểu rõ những lúc có chuyện trong lòng, nếu cứ co rúm người lại nằm yên chịu trận thì những muộn phiền đó sẽ giống như một con quái vật đang lớn dần lên, rồi cuối cùng sẽ nuốt chửng lấy bản thân mình. Kết cục cũng không khiến cho bản thân mình phấn khởi lên được.
Anh nhận ra mình đã ra khỏi khách sạn được nữa giờ đồng hồ rồi.
Jeong Tae Ui ngồi trên bằng ghế của khu MID LEVELS, vừa nhâm nhi nước cam vừa ngước lên nhìn bầu trời tối đen. Rồi sau đó thử cách ngừng những suy nghĩ ở trong đầu lại.
Lí do gì mà tự nhiên bây giờ lại lại tăng lên thành hai cái đuôi bám theo thế này.
Lúc đầu anh không hề hay biết.  Nhưng cũng không lấy gì làm lạ, dù sao thì mấy ngày nay cũng luôn luôn có tai mắt theo sát mình nên anh cũng không bận tâm. Cũng không có gì là không thể nhìn, thật sự thì anh cũng không có ý định sẽ chạy ra cảng rồi lên tàu vượt biên. Nếu anh không vượt quá giới hạn thì phía bên kia cũng không can thiệp gì đến anh, bản thân anh cũng như vậy.

    Đăng nhận xét

    0 Nhận xét
    Bình luận ở bên dưới để uh tụ mình nha