• Taeui bước ra khỏi phòng tắm, vừa dùng khăn lau tóc vừa chặc lưỡi khi nghe tin xung đột giữa Lebanon và Israel. Tin tức này đang được phát ở khắp mọi nơi. Vào những ngày này Taeui đã nghe thấy rất nhiều những tin tức như vậy. Ngay từ đầu, sự bạo loạn đã luôn tiếp diễn ở khu vực đó cho nên bây giờ, những cuộc tranh chấp nhỏ bé cũng không còn được nhiều người chú ý đến nữa.
• Các cuộc bạo loạn xảy ra nhiều đến mức mà việc tìm thấy một nơi yên bình ở đây luôn là điều xa xỉ. Cho dù đi đến bất cứ nơi đâu cũng chỉ toàn là đau đớn và thương vong. Cuộc xung đột bắt đầu khi các chiến binh Hezbollah bắn rocket – đạn phản lực vào các thị trấn biên giới Israel như một hành động trả đũa cuộc tấn công bằng tên lửa chống tăng trên hai chiếc Humvee bọc thép ở hàng rào biên giới. Hiện tại, tôi không biết Ilay đang làm gì và ở đâu.
• ” Tôi hy vọng anh sẽ không đến chỗ đó….” – Jeong Taeui nhìn vào đài và lẩm bẩm.
• Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, anh cho rằng điều đó là không thể xảy ra. Taeui ngồi phịch xuống ghế sô pha, từng giọt nước chảy dài trên mái tóc của anh. Thật kỳ lạ khi tôi không gặp vấn đề gì về nghe hiểu khi xem những tin tức kiểu đó, có vẻ như tiếng Đức của tôi đã được cải thiện đáng kể. Bây giờ, tôi sẽ không cần phải giao tiếp với Kyle và Rita bằng tiếng Anh nữa. Tuy nhiên, Rita có thể sẽ bắt bẻ nghiêm khắc về cách sử dụng ngữ pháp của tôi, nếu vậy tôi sẽ vờ như mình không biết điều đó. Jeong Taeui lắc đầu.
• Bản tin kết thúc lúc 10 giờ đêm và sau đó là chương trình ca nhạc. Jeong Taeui đặt khăn xuống, nhắm mắt lại, lặng lẽ thưởng thức, để mặc cho những giọt nước đang rơi trên cổ. Các bài hát hợp xướng đặc biệt lần lượt được xướng lên. Giọng hát được phối hợp nhịp nhàng, hòa quyện nghe còn hay hơn âm thanh từ các nhạc cụ. Taeui mở mắt rồi thở ra một hơi thật thoải mái.
• Ngay lúc đó, chuông điện thoại yếu ớt vang lên.
• “…………?”
• Jeong Taeui quay đầu lại. Âm thanh nhỏ nhưng dễ nghe của chiếc điện thoại đang phát ra từ phòng của Ilay. Rõ ràng có một chiếc điện thoại trong phòng của hắn nhưng nó lại chẳng bao giờ đổ chuông, cứ như thể nó chỉ là một vật trang trí trong căn phòng thôi vậy. Hầu hết những người liên lạc với Ilay, họ sẽ đều gọi qua điện thoại di động của hắn.
• Tiếc là chủ nhân của chiếc điện thoại kia đã vắng mặt cách đây hai tháng và tôi không biết khi nào thì hắn ta sẽ quay trở lại.
• Điện thoại đã bị ngắt nhưng trước khi Jeong Taeui quay đầu đi thì tiếng chuông lại vang lên. Đó là một âm thanh nhỏ và yếu nên tôi có thể lờ nó đi nếu tôi muốn.
• “Jeong Taeui suy nghĩ một lúc trước khi đứng dậy. “
• Tôi băn khoăn không biết liệu cuộc gọi này nhằm mục đích muốn tìm chủ nhân của căn phòng hay đơn giản chỉ là sở thích nháy máy của một người nào đó.
• Taeui chần chừ có nên mở cửa phòng hay không, nhưng sau khi nhìn thấy đèn điện thoại sáng lên qua cánh cửa rộng mở, anh liền đi vào bên trong mà không cần bật đèn. Taeui kiểm tra dãy số lạ trên màn hình LCD và nhấc điện thoại lên.
• “Xin chào.”
• ‘Ừm, tôi nghĩ là em sẽ nhấc máy”
• “……”
• Jeong Taeui nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phản chiếu trên màn hình LCD. Vâng chính là chủ nhân của căn phòng này đang xuất hiện trên đó.
• Đằng sau Ilay có thể nhìn thấy một khung tranh sơn dầu lớn trang trí trên tường. Dường như hắn đang dựa vào giường, trong một căn phòng ở đâu đó.
• “Lâu rồi không gặp.”
• ‘Có vẻ như em đang sống rất tốt. Khuôn mặt của em trông rất tươi sáng.’
• “Nhờ ơn anh cả đấy.” Taeui trả lời ngắn gọn. Ilay bật cười khi nhận ra được ý tứ trong câu nói đó.
• “Tại sao anh lại gọi đến số này, trong một căn phòng không có ai trả lời?”
• ‘Tôi nghĩ em sẽ nhận được nó. Em sẽ nghe thấy tiếng điện thoại. ‘
• “Vậy sao anh không gọi qua máy của tôi?”
• ‘Máy của em không thể gọi điện video được, tôi muốn có thể vừa nói chuyện vừa được nhìn thấy em.’
• “……”
• Jeong Taeui nhìn vào khuôn mặt phản chiếu trên màn hình một lần nữa. Anh nghi ngờ rằng người đàn ông trong màn hình không phải là người mà anh quen thuộc. Nhưng cái gã nhìn Jeong Taeui kiểu đó với nụ cười nhếch mép đểu cáng thì chỉ có mình hắn mà thôi.
• “Sao? Có tài liệu hoặc mục nào cần được xác nhận bằng hình ảnh à?”
• ‘À ha. Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng em vẫn ổn. Tôi tự hỏi không biết vào lúc này em đang làm gì và ở đâu. … … Em vừa tắm à? Quần áo của em vẫn còn ướt.
• “Anh đang ở đâu?”
• Jeong Taeui khẽ càu nhàu, đưa tay lên vuốt phần gáy và bờ vai bị ướt nước do mái tóc vẫn chưa được lau khô.
• “Có chuyện gì không?”
• ‘Ngồi xuống đi.’
• Ilay ra hiệu và chỉ vào chiếc ghế. Jeong Taeui nhìn Ilay đầy nghi ngờ và ngồi xuống ghế mà không nói lời nào. Tại sao hắn ta lại gọi điện cho tôi sau tận hai tháng không có tin tức gì?
• “Tôi đã nghe được tin tức về cuộc bạo loạn ở Lebanon và tôi nghĩ rằng anh có thể ở đó, nhưng có vẻ như không phải vậy nhỉ.” – Taeui lẩm bẩm khi nhìn thấy những món đồ trang trí đắt tiền đằng sau Ilay qua màn hình. Tuy nhiên, hắn chỉ cười mà không trả lời.
• “… Anh đang ở đâu hả?”
• ‘Phía nam Berlin. … …Hừm! Ở đó có lạnh không?’
• Jeong Taeui cau mày trước câu hỏi vô nghĩa đó. Không thể nào hắn ta lại quên được thời tiết ở đây chỉ vì hắn đã rời đi vài tháng.
• “Ở đây mùa này không lạnh được.”
• ‘vâỵ sao? Núm vú của em đang dựng lên kìa, tôi tự hỏi liệu khí hậu bên đó có đang thay đổi không. ‘
• “……”
• Jeong Taeui xấu hổ nhìn vào màn hình. Cơ thể tôi hơi lạnh vì gió từ máy điều hòa thổi vào sau khi tôi vừa tắm xong. Trên thực tế, đó là một câu nói vô nghĩa nhưng không hiểu sao khi từ miệng tên đó thốt ra nghe lại dung tục như vậy?
• “Là do điều hoà hoạt động quá mạnh thôi. Có phải bên đó khí hậu cận nhiệt đới phải không?”
• Jeong Taeui xoa xoa ngực và lẩm bẩm với bộ dạng mệt mỏi.
• ‘Nó cận nhiệt đới. Tôi tự hỏi em có thể tự chơi nó không? Tại sao em không cởi áo ra cho tôi xem? Tôi đã thấy rất nhiều lần núm vú của em dựng đứng lên rồi, sao em phải cảm thấy xấu hổ như vậy.’
• “Lâu rồi anh mới gọi cho tôi mà chỉ vì việc này à —. Đây, nhìn đi.”
• Jeong Taeui càu nhàu rằng núm vú của một chàng trai thì có gì đáng để nhìn chứ? Sau đó anh cởi phăng chiếc áo phông ra với biểu cảm gần như sắp khóc. Cho đến bây giờ, anh đã quá quen với những tình huống như thế này rồi.
• “Được rồi, còn chuyện gì nữa không nói mau đi
• Hắn đã không nói với tôi về nơi hắn ta đã ở trong hai tháng qua. Vậy mà những gì hắn nói trên điện thoại bây giờ chỉ là để xem cái núm vú của tôi thôi à.
• ‘À ha. Tôi chỉ gọi để nói lời chào thôi. ‘
• “Đừng có mà nói dối.”
• Tôi đã nghe rất nhiều điều kỳ lạ trong những ngày này. Sự kết hợp giữa hai từ “Ilay” và “bạn thời thơ ấu” mà tôi đã nghe từ chú tôi cách đây không lâu cũng khá bất thường, còn bây giờ thì lại là “Ilay” và lời “xin chào”.
• ‘Em quá đáng thật đấy. … … đặt tay của em sang một bên đi. Nó bị che mất rồi nên tôi không thể ngắm nhìn đầu vú của em được.’
• “…… Dù sao mấy ngày nay, tôi cũng đã nghe đủ những lời nói kì lạ rồi. Xem ra tôi cần phải chăm sóc lại cho bản thân mình.”
• ‘Ha ha, những từ kì lạ à. Sao, ai đã nói những điều đó? ‘
• “Không có gì, gần đây tôi nghe nói rằng anh có một người bạn thời thơ ấu.”
• ‘Aha……. Ai nói vậy? ‘
• Giọng của Ilay nhỏ đi và chậm lại đến mức khó nhận ra.
• Ah~……, rốt cục thì lý do mà gã này đột nhiên liên lạc với tôi là gì? Tôi không biết lý do thật sự, nhưng có vẻ như có thứ mà Ilay muốn nghe.
• Jeong Taeui im lặng một lúc và nhanh chóng nhận ra rằng Ilay cũng đã phát hiện ra việc Jeong Taeui để ý đến ‘bạn thời thơ ấu’ của hắn. Đôi mắt Ilay nheo lại.
• “Anh muốn biết những gì?”
• ‘Ban đầu, tôi chỉ gọi để chào mà không có bất kỳ câu hỏi nào ……nhưng bây giờ tôi sẽ có một số câu hỏi cho em. Được rồi, ai đã nói với em rằng tôi có một người ‘bạn thời thơ ấu’? Có phải anh trai tôi không?…… “Bỏ cánh tay em sang 1 bên đi.'( Tae vô tình để tay che ngực)
• Sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể xé toạc cái miệng hư hỏng của tên đó đó ra. Jeong Taeui do dự một lúc rồi cũng bỏ tay xuống.
• “Chú tôi đến rồi đi. Tôi đang nói chuyện với Kyle và chú ấy nói về một người đàn ông tên là Christina. Chú ấy nói rằng anh ta là bạn thời thơ ấu và cũng là đồng nghiệp của anh.”
• ‘Haaaa……. Anh ta đến rồi đi à? Chắc hẳn em đã rất vui vẻ khi gặp lại gia đình mình sau một thời gian dài nhỉ. Được rồi, công việc của anh ấy vẫn tốt chứ? ‘
• “Ah~, chú ấy nói rằng bọn họ đang làm tốt. Chú ấy nghe nói sắp tới sẽ có một cuộc tập huấn chung với chi nhánh châu Âu, nhưng họ cảm thấy thoải mái hơn vì không có ‘người điên’ nào ở đó cả.”
• Bởi vì không phải gặp trực tiếp Ilay, Taeui thoải mái bộc phát lòng mình mà không một chút do dự. Nhưng bây giờ, cũng như Taeui, Ilay không gật đầu đồng tình mà chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
• ‘Haha, đó là điều đáng mừng,còn nữa những người khác cũng ổn chứ? ‘
• Lúc đó, Jeong Taeui ngậm miệng lại rồi nhìn chằm chằm vào màn hình. Ilay đang cười nhẹ với đôi mắt híp lại.
• “…. Mục đích thật sự của anh là gì? Nói thẳng đi. Đừng bày đặt hỏi thăm nữa, nó không hợp với anh đâu.”
• ‘Chà.…thật vậy sao?’
•
• Ilay nói một cách mơ hồ, không rõ ràng và nghiêng đầu sang một bên, biểu cảm có vẻ khó xử. Dường như hắn phân vân xem lời nói của Taeui có đúng hay không. Ngay lúc đó, tiếng đánh đập, tiếng dao chém rùng rợn thấu xương vang lên qua điện thoại.
• ‘còn nữa, Tae-i. Ở nhà một mình trong hai tháng, em thấy thế nào? Em không thấy chán à? Cơ thể của em không thấy bứt rứt sao? Hôm nay tôi muốn làm chuyện đó.’
• Trong phần có tên là ‘Hôm nay’, Taeui đã phải nhìn thấy một thứ mà anh ấy không hề muốn nhìn. Ilay, hắn đang ngồi nghiêng trên giường và vuốt ve phần trên nhô lên của chiếc quần boxer (quần lót đùi) hắn đang mặc thay vì một bộ đồ ngủ. Bất chợt, phần thịt căng phồng dưới quần lót bị hắn kéo ra một cách đột ngột.
• “……”
• Đột nhiên phải nhìn thấy vật thể khổng lồ chình ình lấp đầy phía dưới của màn hình, Jeong Taeui như muốn hét lên ngay lập tức. Trong thời gian này, anh thực sự đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phải nhìn thấy thứ xấu xí đó nữa. Vậy mà giờ đây, qua màn hình này, anh lại buộc phải nhìn thấy nó, dù nó có đang ở cách xa đến hàng trăm, thậm chí hàng ngàn dặm.Jeong
• “Sao nào? Thì ra là anh muốn chơi Phone sex à?”
• Jeong Taeui đùa giỡn với vẻ mặt khó chịu. Tuy rằng gương mặt không biểu lộ ra ý cười, nhưng quả thực là Taeui chỉ đang muốn nói đùa mà thôi.
• Trái ngược với Taeui, Ilay không có biểu hiện gì của sự phấn khích hay căng thẳng. Cái thứ vốn dĩ đã cứng ngắc, ngay gần sát màn hình và đang được cọ xát.Ilay mỉm cười với một biểu cảm buông lỏng trên khuôn mặt, như thể hắn ta đang đùa giỡn.
• “Sao? Không thích? Em không nghĩ nó sẽ rất thú vị à?”
• “Tôi thấy cuộc đời mình đã đủ máu chó rồi nên tôi xin kiếu.”
• Bây giờ, mình có nên cúp máy và trở về phòng mình không? Không được, hiện tại mình đang ở xa hắn ta, nhưng tương lai hắn quay trở về, hắn chắc chắn sẽ không để mình yên.
• Nhìn Taeui đang dần rời khỏi màn hình. Ilay nhìn chằm chằm vào anh rồi “hừ” một tiếng. Thật kỳ lạ, góc nhìn trên màn hình có vẻ không ổn. Tại sao chỉ có khu vực đó được phóng to? Jeong Taeui cố gắng tránh xa khỏi cái màn hình dung tục đó, thì đã sớm nghe thấy một âm thanh trầm thấp, chậm rãi như muốn nhấn mạnh từng câu từng chữ:
• “Tae-i, em đã quên rồi à? Em là của tôi. Tôi đã nói rất rõ ràng với em rồi. Nếu em quên vì đã quá lâu … tôi sẽ nói lại cho em nghe…..em là…”
• “Ah~!! Gì chứ? Anh muốn cái gì hả?”
• Nghe thấy những lời dường như đã tẩy não người ta cả trăm lần, Taeui lập tức ớn lạnh sống lưng, anh theo phản xạ cắt ngang lời nói vừa rồi của hắn ta và hét lên. Ngay lúc đó, câu trả lời được đưa ra một cách đơn giản:
• “Cởi cả phía dưới nữa.”
• Vốn dĩ tôi đã nghĩ rằng hai tháng này sẽ rất thoải mái…. tên khốn chết tiệt này.
• “Này, Ilay, tôi không biết khi nào anh sẽ quay lại, nhưng khi anh quay lại… thì mọi chuyện sẽ theo ý của anh.”
• “Một tháng”
• “Hử?”
• “Một tháng nữa tôi sẽ trở về”
• Sau đó, hắn thở dài rồi nói tiếp: “Tae-i, dù sao có một chuyện tôi muốn nói với em. Em nghĩ cái nào sẽ có lợi hơn cho mình: Hoặc là chịu đựng tổng cộng ba tháng trong một đêm, hoặc là giải quyết trước hai tháng qua điện thoại và làm phần còn lại trong một đêm?”
• Khi tôi nghe điều đó, tôi không còn gì để nói. Như hắn ta nói, đó là một nhận thức mới mà tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ đến. Đối mặt với Jeong Taeui Ilay đang nhìn vào màn hình với vẻ mặt vô hồn rồi lại gật đầu, nâng cằm lên, trầm giọng nói:
• “Vậy nên, cởi ra đi”
• Chết tiệt. Tôi phát ốm mất. Nếu bây giờ tôi cứ mặc kệ mà không quan tâm đến hắn, hoặc thậm chí là cúp máy thì thực sự là trong tháng tới tôi sẽ phải đi ‘chụp chân dung’. Jeong Tae-ui đặt tay lên eo quần và nhìn Ilay. Tuy nhiên, sau một trận chiến tranh lạnh im lặng kéo dài hàng chục giây, anh cuối cùng đã bỏ cuộc và cởi quần của mình. Khốn nạn, đáng lẽ tôi không nên trả lời điện thoại của gã này, lẽ ra tôi sẽ bật radio lên nghe và ngủ một giấc ngon lành, nhưng giờ hối hận thì đã quá muộn rồi.
• Bư a, Taeui lập tức bật khóc và ném chiếc quần dài của mình lên màn hình, nhưng ngay khi chiếc quần yếu ớt rơi xuống là khuôn mặt đểu cáng của Ilay hiện ra, hắn đang cười xấu xa bên trong màn hình.
• “Được rồi, giờ thì sao? Có muốn cởi luôn cả quần lót không?”
• ‘Chắc chắn rồi, ha ha’
• Jeong Taeui làm ra vẻ khó chịu một cách lộ liễu và hung dữ nhìn vào khuôn mặt trắng bệch không hề nhướng mày ngay cả khi hét lên, sau đó anh cởi nốt đồ lót và ném vào màn hình. Ngay lúc đó, Ilay nắm lấy thứ khổng lồ xấu xí của bản thân rồi bắt đầu tuốt liên tục. Giá mà cái quần lót có thể treo luôn lên đó rồi chắn cả cái màn hình tục tĩu kia thì thật là tuyệt, nhưng điều ước của tôi đã không thành hiện thực.
• Xem ra bây giờ dù có khỏa thân cũng chẳng có gì đặc biệt. Tôi có một cảm giác rất kì lạ khi đứng khỏa thân trước màn hình nhìn hắn ta đang nhào nặn thứ đó bên trong. Nó rốt cục là kích thích hay là khó chịu đây?
• ‘Ngồi xuống đi. Đừng căng mắt đứng nhìn như vậy.’
• Thái độ nói năng nhẹ nhàng như vậy càng khiến tôi cảm thấy khó chịu. Đúng vậy, hắn ta chính là loại người đáng ghét như vậy.
• Với tâm trạng bực bội và đau khổ, Jeong Taeui rít lên tức tối và ngồi xuống 1 cách thô bạo, tiện thể vắt hai chân lên ghế, trong nháy mắt để lộ ra khoảng trống giữa hai háng rồi nói:
• “Được rồi! Cho anh xem! Đây, nhìn đi, nó như thế này. Trông có đẹp không hả? “
• ‘Aha~’ Ilay cười một tiếng, hơi thở của hắn ngày càng nhuốm đầy dục vọng đan xen cùng tiếng lép nhép khi tay hắn chuyển động không ngừng
• ‘Nó rất đẹp. Đó đúng là một khung cảnh tuyệt mỹ, ha ha’
• Thứ xấu xí khổng lồ kia đã nhét tràn cả đáy màn hình thì bây giờ lại càng thêm vài phần khủng bố. Mặc dù Taeui cảm thấy rất khó chịu khi nhìn vào đó, nhưng vì anh đã lỡ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Ilay nên bây giờ không thể hướng mắt đi chỗ nào khác. Chẳng hiểu sao mỗi khi nói chuyện với gã đàn ông này, anh luôn có cảm giác đã tự đào mồ chôn chính mình.
• “Khung cảnh giữa hai chân tôi tuyệt vời đến thế à?”
• Tôi càu nhàu với ngữ điệu châm biếm. Trong khi đó, vật đó lại càng ngóc đầu lên dữ dội hơn. Bàn tay thon dài trắng nõn đang vuốt ve bộ phận sinh dục khổng lồ khiến cho thứ đó càng trở nên dung tục và bạo ngược.
• Nhìn thẳng vào Jeong Taeui, Ilay mỉm cười, nụ cười đọng lại trong đôi mắt lạnh như băng của hắn ta. Cho dù đã nhìn ngắm nó vài năm, nhưng đối với Taeui, nụ cười trong đôi mắt đó vẫn có đôi chút xa lạ.
• ‘Ha ha, đúng vậy, tầm nhìn rất tuyệt, bất kể khuôn mặt em khi muốn cúp máy ngay lập tức rồi bỏ chạy, hay là bộ dáng tự đào mồ chôn chính mình, hay là khuôn mặt giả vờ đứng đắn mà có vẻ như em đang cố gắng hết sức để duy trì nó.’
• Chính là lúc này, sự xấu xa của gã đàn ông kia đã khiến tôi cảm nhận được nỗi tuyệt vọng đến cùng cực.
• “Thích không?”
• Taeui tỏ ra khó chịu và hỏi hắn một cách mỉa mai. Ilay hiểu ngay được hàm ý trong câu hỏi của anh, nhưng câu trả lời của hắn có vẻ không hề quan tâm đến nó, hắn thì thào:
• “Lúc đầu, tôi không định làm điều này, nhưng bây giờ tôi lại muốn làm nó vì ngay khi tôi nhìn thấy em, hình ảnh suốt hai tháng chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng của tôi đã được tái hiện khiến trái tim tôi tê dại, bên dưới cũng trở nên cứng ngắc.”
• Khác với giọng điệu bình tĩnh, dương vật khổng lồ ngay sát màn hình dường như đang dần đạt đến cao trào. Ánh mắt sắc lạnh, giọng nói hơi trầm xuống, hơi thở nhàn nhạt khoái cảm và bàn tay nhớp nháp không ngừng xoa nắn bộ phận sinh dục, những thứ như vậy đã có lúc đâm vào ngực Jeong Taeui, kích thích trái tim của anh lên đến tột đỉnh. Ngay lập tức, lồng ngực Taeui trở nên ngứa ran, gáy nóng bừng lên và cổ họng trở nên khô khốc. Chết tiệt, cái quái gì đang xảy ra trong đầu tôi với tên khốn này vậy?
• ‘Tae-i~, mở rộng chân ra một chút nữa đi, Tae-i~’ – Ilay rên rỉ, âm thanh phát ra ngày càng trở nên gấp gáp.
• Jeong Taeui thành thật dang rộng hai chân khi nghe những lời đó, trong lòng cảm thấy đầu óc có chút mụ mị.
• Trong tình huống này, tôi đã cầu nguyện rằng hắn sẽ không nhìn thấy phía dưới của tôi đang cương cứng. Jeong Taeui tựa đầu vào ghế, tuy rằng rất muốn nhắm mắt lại, nhưng đôi mắt đen thẳm đang giữ lấy ánh nhìn của anh vẫn không buông tha cho anh.
• ‘Tae-i~’, Anh lại nghe thấy tiếng hắn gọi tên mình. Ilay liên tục thở dốc và gầm lên vài tiếng, đồng thời phun ra một lớp chất lỏng mờ đục và dính nhớp lên màn hình. Cỗ tinh dịch dính tràn màn hình từng chút từng chút chậm rãi chảy xuống, lộ ra đôi mắt sắc lạnh vẫn đang nhìn chằm chằm vào Taeui như muốn đâm xuyên.
• “……”
• ‘Quả nhiên khi không ở bên nhau thì không tốt chút nào.’
• Thời điểm nghe được câu nói đó, tâm trạng cáu kỉnh của Taeui đã tạm quên ngay lập tức quay trở lại. Rốt cục thì hắn thấy không tốt cái gì chứ, trong khi hắn đã bắn ra như vậy? Đồ khốn, cái thứ hung khí đó, hắn ta đã trút hết tất cả lên màn hình khi tôi đang nhìn chằm chằm vào hắn. Tuy nhiên, trước khi Jeong Taeui kịp hét lên, Ilay đã duỗi các đầu ngón tay ra và nhẹ nhàng lau đi những dấu vết trên màn hình, Jung Taeui dường như cảm thấy ngón tay của hắn đang trực tiếp chạm vào da thịt mình, vì vậy anh ấy co rúm người lại và rùng mình.
• Ilay cười nhạt.
• ‘Phải rồi, ham muốn của em cũng nên được giải tỏa, nhưng vì tôi đang ở xa em nên không thể thực hiện được, tôi xin lỗi.’
• “… Tôi xin lỗi. Tôi không quan tâm đến điều đó chút nào.”
• Ngược lại, còn đáng sợ hơn nếu đối phương cố gắng thỏa mãn dục vọng của mình. Tuy nhiên, Jeong Taeui đã nuốt những lời nói đó vào trong với một niềm tự hào đáng thương, miễn cưỡng tặc lưỡi và trừng mắt nhìn hắn.
• “Được rồi, bây giờ hãy nói cho tôi biết anh muốn nói gì. Tại sao anh lại gọi cho tôi?”
• Khi đầu anh nguội đi phần nào thì tiếng thì thầm mơ hồ của người đàn ông này lại xuất hiện trong đầu anh. Nhưng Ilay chỉ nhìn Jeong Taeui mà không nói lời nào. Rồi hắn ta lẩm bẩm:
• ‘Em dường như không nghĩ rằng tôi gọi điện cho em thực sự là vì tôi muốn biết hiện tại em đang như thế nào à?”
• “Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Sao nào, anh tò mò về tin tức của chú của tôi? Hay là tò mò về tin tức của mấy người ở UNHRDO?”
•
• Khi Jeong Taeui hỏi, anh liền nghĩ đến một người xứng đáng để hắn ta gửi lời chào. Ilay gõ nhẹ vào bàn phụ, rồi nhún vai như thể mọi chuyện đã ổn.
• ‘Sĩ quan Jeong Chang-in đã đến đó à, cũng đã lâu rồi tôi và anh ấy không gặp nhau. Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi hy vọng sẽ được gặp lại anh ấy sau một thời gian dài.’
• “Anh đang nói cái quái gì với vẻ mặt không hề buồn bã đó vậy? Nếu như anh buồn đến vậy thì hẹn gặp lại sau một tháng. Đằng nào thì chú tôi cũng sẽ quay lại.”