Nhưng cái khó ở đây là, nếu như tư duy của tên này đủ tỉnh táo thì khả năng cao là anh ta sẽ lựa chọn việc giết anh để tránh khỏi rắc rối.
Jeong Taeui gãi má, tiếp tục chặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu, cuối cùng mới chống đối một cách yếu ớt:
“Nhưng mà, chẳng phải là công ty của các anh sẽ rất đón chào nếu như chúng ta tìm được anh Jaemin hay sao? Chả phải các anh vẫn luôn tìm anh ấy suốt đấy ư?”
“Công ty? Cái công ty đó hả? Chắc cũng không dễ bị phá sản đâu. Nhưng dù sao đi nữa thì chuyện đấy cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Công ty là do anh trai chịu trách nhiệm quản lý, không phải tôi. Ilay nhẹ nhàng xua tay. Jeong Taeui lại phản kháng một lần nữa:
“Vậy còn UNHRDO thì như nào? (tuy rằng trông anh chả có tí gì là giống một thành viên ở đó cả) Dù sao thì anh vẫn nằm trong tổ chức đấy, anh không muốn giúp đỡ những người đang khổ sở tìm kiếm anh tôi ấy một tay ư?”
“Tôi sao?”
Ilay chỉ đáp lại đúng một câu, sau đó câu nói này cũng đã tượng trưng cho tất cả những câu trả lời khác.
Jeong Taeui tự dưng bị Ilay cười nhạo cũng sớm biết chuyện sẽ như thế, cho nên anh thầm ngờ vực trong lòng. Dù anh có nói như vậy thì anh ta cũng sẽ không thèm trả lời lại. “Quả nhiên là đúng như vậy. Thế thì đi tìm người thôi”. Chuyện đã rõ rành rành như thế rồi, tại sao cứ nhất định phải nói ra chứ. Jeong Taeui chợt nhận ra bản thân mình mới là người khó hiểu nhất trên đời.
“Taeui, cũng câu hỏi đó nhưng tôi hỏi ngược lại cậu nhé.”
“…?”
Jeong Taeui ngờ vực nhìn về phía Ilay trước câu nói bất chợt của anh ta:
“Giống như những gì cậu đã nói, Jeong Jaemin quả thật là một nhân vật quan trọng không chỉ ở T&R hay là UNHRDO, mà ngay cả ở trong các tổ chức có liên quan khác cũng không thể nào bắt bẻ được anh ta. Nói cách khác, nếu đã tìm ra được đầu mối tung tích của Jeong Jaemin, cho dù cậu không sốt ruột thì cũng sẽ có khối người muốn chạy đi cứu anh ta. Nhưng tại sao cậu cứ nhất định phải đi cứu anh ta chứ?”
“Cứu? Không phải tôi muốn cứu anh ấy. Tôi chỉ muốn gặp anh ấy thôi.”
Vả lại, Jeong Taeui lắc đầu, nói tiếp: “Anh ấy cũng chẳng cần người khác cứu.”
Chú bảo Jeong Taeui đi tìm Jeong Jaemin e rằng cũng không đơn giản chỉ để gia tăng tình cảm anh em thắm thiết giữa bọn họ. Thế nhưng Jeong Taeui muốn gặp Jeong Jaemin.
Không thể liên lạc được với Jeong Jaemin thật sự khiến cho Jeong Taeui cảm thấy vô cùng lo lắng. Ngoài ra, anh cũng rất bận tâm đến sợi chỉ đỏ mà Jeong Jaemin đã cắt bỏ trong tình huống ấy.
Dù sao đi nữa thì số phận của tôi lúc nào cũng trắc trở, có lẽ là bởi vì tôi đã cắt đứt duyên phận với người anh trai vô cùng may mắn của mình nhỉ. Nói rồi, Jeong Taeui nhìn thấy dáng vẻ chẳng hề có bất kỳ hứng thú hay phản ứng nào, chỉ trơ mắt nhìn chằm chằm vào mình của Ilay. Sau đó, lại thấy anh ta từ từ ngẩng đầu lên:
“Muốn đi à?”
Ngay cả tân ngữ “đến đâu” cũng không thèm thêm vào.
Jeong Taeui im lặng một lúc rồi thở dài:
“Nếu như tôi muốn thì anh sẽ đưa tôi đi sao?”
“Không đâu. Đêm nay cậu phải bay về Hồng Kông với tôi.”
Jeong Taeui vô thức nhíu mày, từ nãy đến giờ tên này cứ chơi chữ với anh suốt thôi, rốt cuộc là như nào vậy?
“Ilay, anh thử nghĩ mà xem, anh cũng chẳng phải là người sẽ bị lừa hai lần bởi cùng một trò đùa, đúng không. Trình độ hiểu biết của tôi với anh như nhau, vậy tức là, cho dù bây giờ tôi có đi một mình đến Châu Phi tìm anh trai đi chăng nữa thì điều đó cũng có nghĩa là tôi đang góp phần giúp cho anh có thể nhanh chóng tìm được anh ấy hơn mà. Thế thì cũng chẳng có lý do gì để tôi phải đến Hồng Kông cùng với anh hết. Anh vẫn có thể tìm được thứ anh muốn cũng như bóp cổ tôi bất cứ lúc nào mà.”
Jeong Taeui nói với vẻ vô cùng nghiêm túc, Ilay thấy thế thì khẽ bật cười:
“Taeui, cậu quên mất một chuyện.”
“Chuyện gì cơ?”
“Hẳn là tôi đã từng nói điều này rồi, đối với người ghét cay ghét đắng việc ở bên tôi như cậu, thì tôi sẽ khiến người đó phải sống mỗi ngày trong lo sợ, cho đến chết mới thôi.”
“…”
Đúng như những gì anh ta nói, Jeong Taeui đã ngốc đến mức ngay cả cái tính tình vốn ngang bướng hung ác như rắn của Ilay vậy mà cũng đã quên sạch sành sanh.
Jeong Taeui đứng bật dậy, bước xuống giường, sau đó túm lấy chiếc áo sơ-mi vắt trên thành ghế dựa, vừa khoác vào, vừa lẩm bẩm:
“Được, đi thôi. Đi tới cái chỗ Hồng Kông chết tiệt đó. Cho dù là bị nhốt vào nhà giam hay là bị trám xi măng quăng ra Tiền Hải, Hồng Kông đi chăng nữa thì cũng chả sao cả.”
*Tiền Hải: ý chỉ khu vực biển giáp Thâm Quyến và Hồng Kông
Nếu là chuyến bay tối nay, không biết tên này định khi nào mới ra khỏi nhà, nhưng mà cũng không thể thảnh thơi ngồi yên một chỗ như thế được. Dù sao cũng chẳng có hành lý gì đáng để mang theo, nhưng vẫn nên sắp xếp lại đôi chút, còn phải đi chào tạm biệt nhóm Rita hoặc Kyle nữa. Dù gì thì chuyện này cũng nên nói trực tiếp. Về phần Kyle vừa ăn sáng xong đã đi thẳng tới công ty thì có lẽ sẽ phải gọi điện thoại hoặc viết giấy để lại rồi.
Mặc dù một ngày nào đó bọn họ sẽ được gặp lại nhau, nhưng Jeong Taeui vẫn muốn nghiêm túc đi chào hỏi một tiếng.
Khốn kiếp. Tuy lúc bị tên đó bắt được, Jeong Taeui đã muốn buông xuôi nửa phần đời còn lại rồi, thế nhưng bởi vì cuộc sống không theo mong muốn của chính mình cho nên trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
“Chỉ cần một người tóm đuôi được vị trí của người có hành tung bí ẩn, thì ngay sau đó, tin đồn sẽ được lan truyền trong chớp mắt.”
Jeong Taeui vừa mặc quần áo vừa nghe giọng của Ilay vang lên bên tai, cảm xúc trên gương mặt anh vẫn tỏ ra ủ rũ y như cũ. Jeong Taeui chỉ liếc nhìn Ilay một cái, sau đó lầm bầm trong miệng:
“Đúng vậy, tin tức chính xác rằng hiện giờ vẫn không biết Jeong Jaemin có ở Seringe hay không này là do cơ sở tiết lộ ra đúng chứ. Cho dù không phải là tôi đi chăng nữa thì số người muốn kéo anh ấy ra khỏi đó cũng chất cao như núi Thái Sơn rồi.”
Vì vậy nên tôi mới phải đi đến Hồng Kông á. Jeong Taeui cằn nhằn oán trách.
Ilay đứng dậy, sàn nhà bằng gỗ chợt phát ra một tiếng “két”. Anh ta chẳng tốn mấy bước đã đi đến phía sau Jeong Taeui. Ilay vươn tay, nắm chặt lấy tai Jeong Taeui mà xoa nắn. Động tác tuy chậm rãi nhưng lực tay lại chẳng hề tình cảm một chút nào cả. Khi vành tai đỏ bừng vì đau nhức, Jeong Taeui lúc này mới nhíu mày xoay đầu lại:
“Không phải nói về chuyện của Jeong Jaemin đâu”
“…?”
Jeong Taeui lấy tay bịt tai mình lại, sửng sốt nhìn anh ta.
Tin đồn liên quan đến người có hành tung bí ẩn. Theo logic mà nói thì rõ ràng là đang chỉ đến Jeong Jaemin rồi còn gì.
Jeong Taeui nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Ilay. Tuy rằng anh chỉ hơi suy tư một lát thì đã chớp mắt, nhưng Ilay lại dường như không muốn tự mình nói ra, cho nên anh ta vẫn cứ giữ im lặng. Hai người đối mặt nhìn nhau, Jeong Taeui vô thức nhíu mày, tự mình lẩm bẩm:
“Tôi…?”
“Đúng thế, cậu.”
Jeong Taeui ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn Ilay, từ từ gõ nhẹ ngón trỏ vào mình:
“Đúng vậy…ừ thì…hẳn là bây giờ chú tôi cũng đã biết tôi đang ở đâu rồi mà đúng không? Thế thì đã làm sao?”
“Con mồi của tôi mà bị tên khác cướp mất dù chỉ một lúc thì tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Nếu chỉ đơn giản là sau khi thả cậu xuống Hồng Kông rồi chúng ta cùng đi vào chi bộ thì trong tình huống khẩn cấp đó, tôi vẫn có thể ra tay ngay lập tức. Nhưng nếu không phải như thế, vậy thì lúc rời khỏi nước Đức, tôi sẽ đột nhập vào trong đó.”
Vẻ mặt Jeong Taeui vẫn ngơ ngác như người mất hồn.
Đây không phải là lần đầu tiên người đàn ông này nói những lời mà anh không tài nào hiểu được. Trước kia Jeong Taeui còn có thể hiểu ý chính tổng quát, nhưng bây giờ thì chịu. Ilay cũng không phải là người hay nói những lời vô nghĩa sáo rỗng, vậy nên điều này chứng tỏ rằng khả năng hiểu biết của Jeong Taeui đã bị giảm sút rồi.
Nhưng cho dù là thế…
“Trừ anh ra thì làm gì còn có ai ngấp nghé tôi nữa.”
Jeong Taeui ngơ ngác lên tiếng. Mặc dù mọi người thường có xu hướng suy nghĩ dựa trên tiêu chuẩn của riêng mình khi đánh giá về sự vật hoặc những người xung quanh, nhưng cho dù vậy thì anh cũng không hề sống tùy tiện như người đàn ông này. Từ trước đến nay, Jeong Taeui chưa từng tấn công bừa bãi, gây thù chuốc oán với bất cứ ai cả.
Đúng như những gì anh ta nói, gần đây, người có hành tung bí ẩn không phải chỉ là mỗi mình Jeong Jaemin. Tuy thời gian mất tích ngắn hơn anh ấy, nhưng lúc trước cũng chẳng ai biết được Jeong Taeui đã đi đâu cả.
Nhưng Jeong Jaemin khác với Jeong Taeui. Chả có ai muốn tìm Jeong Taeui cả. Ví dụ về người mang trong mình sự oán giận riêng biệt, người luôn ngoan cố đuổi theo anh…lẽ nào người đang đứng trước mặt anh đây lại không biết sao?
“Sao lại không có? Chỉ cần chỉ ra người mà cậu nghĩ đến đầu tiên thì…”
Ilay chặc lưỡi mở lời, nhưng nói giữa chừng thì lại ngưng lại, sau đó im bặt. Jeong Taeui thấy thế thì khịt mũi lên tiếng:
“Thì sao?”
Tuy rằng Jeong Taeui có ý muốn thúc giục nhưng Ilay cũng chỉ lạnh lùng nhìn anh. Jeong Taeui không hề nhớ nhầm ánh mắt đó, vì vậy nên anh từ từ tránh khỏi tầm nhìn của anh ta. Không muốn nói thì thôi, anh thầm lầm bẩm.
Bỗng dưng Ilay lại khẽ cất lời:
“Jeong Jaemin…”
“…?”
“Có lẽ cậu sẽ thấy khó nhằn lắm đấy.”
Jeong Taeui hơi cau mày. Chủ đề câu chuyện cực kỳ vi diệu, thế nhưng anh chả hiểu đầu cái gì cả. Jeong Taeui thở dài.
Sau đó hơi bực bội mà túm tóc.
“Đúng vậy, tuy rằng không biết người đó là ai nhưng anh sợ người căm thù tôi sẽ ra tay giết tôi trước anh, cho nên anh mới muốn dẫn tôi đến Hồng Kông. Nếu mà không làm thế thì ngày nào anh cũng sẽ thấy đau khổ, đúng chưa?”
Sự thật là anh rất muốn biểu lộ sự tức giận của mình ra một cách trắng trợn, thế nhưng mọi chuyện lại không hề được như ý muốn của Jeong Taeui. Dù vậy, người nghe được câu nói này cũng chẳng phải là người mà anh quan tâm, cho nên tuy vẫn chưa hả dạ lắm nhưng anh cũng không thấy tức giận nữa.
Jeong Taeui vừa lí nhí nói thầm, vừa nghĩ thế. Liên tục phạm phải sai lầm rồi bị tóm được đã khiến cho bộ dạng của anh phải thành ra khúm núm như thế này đây.
Đây chính là báo ứng của việc chạy trốn đấy.