Tiểu thuyết Passion - Phần 5 chương 2

 
                                                    

Ngoan ngoãn thả người, kéo đến Hồng Kông, tiêu diệt triệt để, bẻ gãy hai tay hai chân rồi nhốt vào một chỗ nào đó.

Jeong Taeui gập từng ngón tay để liệt kê những trường hợp có thể Eli làm với mình mà bản thân anh vừa nghĩ đến, nhưng khi thấy những suy nghĩ của chính mình, anh lại chợt hốt hoảng mà mở ngón tay ra. Tình huống cuối cùng là đáng ghét nhất. Còn không bằng tình huống thứ ba nữa. Hình như là trường hợp đầu tiên cũng không thể thực hiện được, phân tích tổng hợp hết tất cả các tình huống thì Taeui thấy tính khả thi của trường hợp thứ hai là cao nhất.     

“Nhưng tình huống đó cũng không ổn cho lắm.”

Jeong Taeui thở dài, tự mình lẩm bẩm.

Chẳng thà hôm qua anh cam chịu mà bảo rằng: “Hồng Kông hay bất kỳ nơi nào cũng được hết. Nếu thật sự là đi cùng với tên này, dù đến bất cứ chỗ nào trên thế giới thì cũng như nhau cả thôi.” Nhưng bây giờ Jeong Taeui lại có nơi mà mình muốn đi tới.       

Hanlinger.

Anh trai cậu có thể đang ở chỗ này.

Nghe nói, anh trai mà từ trước đến nay Jeong Taeui nghĩ đủ mọi cách để tìm nhưng vẫn không thể tìm ra được dấu vết hẳn đã bị bắt rồi. Người anh trai ngay cả Jeong Taeui cũng đã rất lâu rồi không gặp đang ở nơi đó.  

Sắc trời chói lọi, đôi mắt Jeong Taeui híp lại thành một kẽ hở. Anh gác mu bàn tay lên trán, nhằm che đi ánh sáng rọi vào, sau đó bắt đầu lẩm bẩm một mình.  

“Bắt cóc giam giữ…”

Vô cùng lạ lẫm.

Tuy rằng trông Jeong Jaemin rất hợp với mấy chuyện bắt cóc, giam cầm, nhưng tình hình thực tế lại không ăn nhập cho lắm. 

Từ rất lâu về trước, số người hoặc số đơn vị muốn có Jeong Jaemin đã cực kỳ nhiều. Họ không tiếc bất cứ giá nào từ việc sử dụng những biện pháp cứng rắn như là bắt cóc cũng nhiều vô số kể. Nhưng mà, những cố gắng cỏn con đó của họ lại chẳng bao giờ thành công được dù chỉ một lần. Nếu như Jeong Jaemin thật sự bị bắt cóc rồi giam cầm bên trong đó thì…   

“Nếu người nào đó may mắn bị bắt thay vì là người bị bắt là anh trai…”

“Tuy rằng sẽ không có người như thế, nhưng cho dù có, nếu vận may của người đó tốt như vậy thì ngay từ đầu đã chẳng cần phải bắt cóc Jeong Jaemin làm gì cả.”

Bỗng, một âm thanh ồm ồm ở rất gần bất chợt vang lên. 

Thật là. Là người thì chả ai đùa thế bao giờ cả.

Jeong Taeui nhắm mắt lại, có thể là do cảm xúc gây ra, cho nên đột nhiên anh lại cảm thấy chân mình càng nhức hơn. 

Anh nhớ rõ ràng là mình đã đóng cửa rồi, hơn nữa nếu như trí nhớ của anh chính xác thì bởi vì bản lề của cánh cửa đã bị rỉ sét, cho nên lúc mở cửa sẽ phát ra tiếng cót két nho nhỏ. Nhưng chẳng biết từ bao giờ, người đàn ông đó không hề gây ra một chút tiếng động nào mà đã dựa vào thành cửa rồi. 

“Thảnh thơi ghê. Nhờ có ánh nắng chiếu vào cho nên cậu ngủ rất ngon nhỉ.”

“…Ừ thì…hôm qua không ngủ đủ giấc.”

Jeong Taeui vừa đáp vừa cố gắng khiến giọng mình nghe như vô cùng uể oải. 

Thực tế thì anh cũng rất mệt mỏi, vì vậy không cần phải vất vả giả vờ cho lắm. Tuy rằng anh cũng muốn nhắm mắt rồi ngậm luôn cả miệng lại, nhưng ở trước mặt người đàn ông này, anh không có quyền giữ im lặng. Cho dù không cần thử cũng thừa biết là thế. 

“Chẳng lẽ do ngủ không thoải mái sao? Anh trai đã phải tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị phòng cho khách đấy. Đúng vậy, chiếc giường cậu đang nằm bây giờ cũng là đặt mua riêng, phải mất cả mấy tháng mới nhận được hàng đó.” 

Eli yên lặng đứng đó, không phát ra bất cứ tiếng động nào hệt như một con mèo, sau đó bước vào trong phòng. Kẹt, sàn nhà bằng gỗ khẽ kêu lên. Jeong Taeui ngay lập tức phát cáu. Không kìm lòng được mà siết chặt nắm đấm. 

Hỏi tôi không ngủ ngon ư? Thế này mà gọi là nói chuyện à? Tên khốn nhà anh.  

Nhưng mà, Eli – tên khốn Eli Riglow, người vô cùng dịu dàng,người đàn ông được xưng là “tính cách đặc biệt” đó, rõ ràng anh ta đã biết thừa rồi mà vẫn cố hỏi cho được. Jeong Taeui theo phản xạ mà cáu kỉnh trùm chăn lại. Eli nhẹ nhàng vuốt ve khớp xương ngón tay gồ ra trên đầu nắm đấm của Jeong Taeui. 

“Sao siết chặt tay thế… như này thì có thể đánh bại được cả gấu luôn rồi đấy.”

Jeong Taeui lại một lần nữa mở mắt ra trong tiếng cười quái gở nọ, anh thấy được một ngón tay thon dài trắng trẻo đang gõ lên mu bàn tay của mình, hệt như muốn chậm rãi đè khớp xương trên đó xuống. Móng tay anh ta tựa như quả cầu thủy tinh lấp lóe phát sáng dưới ánh nắng. Quả thật, so với đôi bàn tay xinh đẹp trắng trẻo đó thì bàn tay tầm thường của Jeong Taeui càng hợp với việc cầm vũ khí hoặc vung nắm đấm hơn nhiều.

Thế nhưng, Jeong Taeui lén lút rút tay mình ra khỏi ngón tay trắng nõn ấy, nói:

“Tôi xin thề với trời, nếu như đánh chết được gấu thì đó không phải là tay tôi, mà là tay anh đấy.”

Eli nở nụ cười, sau đó ngồi xuống bên giường. Anh ta ngồi lên chăn, kéo chiếc chăn đang đắp trên người Jeong Taeui ra. Nhưng nệm lại chẳng bị xê dịch chút nào.

Jeong Taeui suy nghĩ một lát, cảm thấy Eli giống hệt như loài động vật họ mèo vậy. Thế nhưng, làm gì có giống mèo nào mà đánh lại gấu được…

Jeong Taeui lắc đầu, chôn mặt vào trong chăn. Tình trạng của anh hôm nay hoàn toàn không ổn chút nào. Đầu óc từ sáng đến giờ cứ ngẩn ngơ mãi, chẳng thể tập trung suy nghĩ được cái gì cả. Có người từng nói, ngay cả khi cơ thể không khỏe, nhưng con người vẫn có thể duy trì được khả năng tập trung. Còn bây giờ thì người Jeong Taeui lại không ổn rồi.  

Jeong Taeui than thở một lúc rồi bỗng chợt quay đầu lại. Sau khi Eli ngồi lên giường, anh hoàn toàn không hề cảm nhận được tiếng động phát ra từ anh ta. Thường thì thú dữ cũng sẽ hay giữ im lặng như thế, tất nhiên Jeong Taeui sẽ cảm thấy lo lắng. 

Trong khoảnh khắc Jeong Taeui hướng mắt về phía Eli, trước mặt anh lại đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó. Jeong Taeui suýt nữa là bị nó đập thẳng vào mũi, sau đó anh dùng tư thế chẳng hề nao núng mà bắt được nó. Là một lon bia.

“Mới lấy trong tủ lạnh ra, hẳn là rất lạnh đấy.”

“…Cảm ơn anh.”

Jeong Taeui cẩn thận khui lon, nghĩ bụng nếu như cách đưa bia tử tế hơn một chút thì chắc tôi sẽ càng biết ơn anh hơn đấy. Nếu tôi mà không bắt kịp, bị nó đập vào mặt thì giờ đã đi tong cái sống mũi rồi.

Anh như đang thì thầm trong miệng. Jeong Taeui một hơi uống sạch lon bia vô cùng mát lạnh, sau đó thở dài một hơi. Tuy rằng chính anh cũng không nhận ra nhưng có vẻ như là anh khát hơn mình nghĩ. 

Rên rỉ đã cơn khát xong, bây giờ miệng lại hơi khô. 

Jeong Taeui tiếc nuối lắc lư lon bia trống rỗng, đang muốn đi lấy thêm một lon nữa thì bỗng nhiên lại thấy Eli. 

Anh ta nhìn về phía Jeong Taeui, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao: “Cộp, cộp, cộp.” Ngón tay đang gõ lên trên ghế dựa, xem chừng lại đang suy nghĩ điều gì đó.

Jeong Taeui ngậm miệng lại, nhíu mày.

Đợi đã…nhìn thì chẳng có vẻ gì là khó ở cả, nhưng anh ta đang nghĩ cái gì mà lại nhìn mình như thế nhỉ.

Jeong Taeui kéo chiếc bình gốm xứ đặt trên tủ đầu giường qua. Nhấc ấm nước, tu thẳng vào miệng bình. Rita mà thấy thì chắc là sẽ ghét lắm đây, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Ly nước đang ở trên giá sách phía sau lưng Eli rồi. Tuy rằng hơi khát nhưng cũng không đến mức nhất định phải uống nước. Chỉ là cứ đần mặt ra mà nhìn nhau chả nói câu nào thì thật sự khá xấu hổ.

Đúng vào lúc này, người đàn ông đó lại một lần nữa rơi vào suy tư, cũng là vì tin tức đến từ Hồng Kông mấy hôm trước ư?

Ngẫm lại thì trong tình huống không hề xin nghỉ phép mà lại tự ý đi ra ngoài, không làm bất cứ thủ tục nào, gần như là đánh cắp, thậm chỉ còn sử dụng cả máy bay chuyên dụng. Vì thế, Jeong Taeui, người chả biết gì về đống quy định rườm rà của UNHRDO, phỏng đoán qua loa một lát, chuyến này Eli coi như gặp phải rắc rối rồi. Đó cũng chẳng phải chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng gì, còn tốt hơn trận tai nạn kinh hoàng kia nhiều. Bất kể là viết xong bản kiểm điểm, hay là bị giáng cấp, anh ta cũng là loại người dù có bị nhốt trong nhà giam thì vẫn sẽ chả thèm chớp mắt lấy một cái.

“…”

Cho dù là nhà giam …bị nhốt trong đó vài tháng thì cũng chẳng có gì là lạ.

Jeong Taeui buông bình nước ra, sau đó lặng lẽ nhìn vào mắt Eli, lên tiếng:

“Nghe nói bên Hồng Kông vừa gọi điện đến. Là UNHRDO à? Có thể là vì chúng ta đã đến đây ư…A, hay là chuyện liên quan đến đồ quân dụng?”

Sau khi nói xong thì Jeong Taeui mới nghĩ rằng vế thứ hai có khả năng đúng cao hơn. Thế nhưng dù sao đi nữa, về chuyện tự ý rời khỏi vị trí chấp hành nhiệm vụ, hẳn là anh ta sẽ không giữ im lặng mãi.

Eli khẽ nhướng mày, gật đầu: “Chẳng có gì to tát đâu.” Sau đó nhún vai khinh thường, nói:

“Chả có nội dung gì đặc biệt hết. Ý bọn họ là muốn chúng ta nhanh chóng quay về. Trong ngày mai là phải trở lại. Thậm chí có cả chữ ký tay do chính chỉ huy ký nữa.”

“Trong ngày mai? Nếu như trong vòng ngày mai…”

“Tính đến việc lệch múi giờ thì chúng ta phải xuất phát trong hôm nay.” 

Eli nối tiếp câu nói ngập ngừng của Jeong Taeui. Jeong Taeui ngơ ngác nhìn anh ta.

“Hôm nay…”

Anh dời tầm mắt đến chiếc đồng hồ đang treo trên tường. Hôm nay chẳng còn lại bao nhiêu thời gian nữa. Theo ý kiến khác nhau, tuy có thể nói rằng thời gian vẫn còn không ít, nhưng nếu thế thì ít nhất cũng cần phải đi ngay lập tức. Như vậy xem ra cũng không còn nhiều thời gian cho lắm. 

Jeong Taeui im lặng nhìn Eli, trong đầu anh tạm thời nhớ đến trường hợp đầu tiên có thể xảy ra khi nãy mà mình vừa mới nghĩ tới, nhưng cuối cùng vẫn xua nó đi. Anh biết rất rõ rằng cuộc sống không hề đơn giản như vậy.

“Nếu như hôm nay phải xuất phát…”

Jeong Taeui chậm chạm mở lời, đợi anh ta nói tiếp.

Eli vẫn im lặng một lúc lâu, không biết tại sao lại xảy ra nhiều chuyện đáng chú ý đến như vậy. Trong khoảng thời gian đó, anh ta vẫn gõ từng nhịp ngón tay lên ga giường, sau đó ngừng lại.

“Đi tìm Jeong Jaemin không…?”

 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét
Bình luận ở bên dưới để uh tụ mình nha